tình bạn

Chương 9: Những ngày ôn thi căng thẳng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Kỳ thi cuối kỳ đến gần. Không khí ở trường trở nên đặc quánh, như thể từng hơi thở cũng mang mùi của sách vở, mực in và những đêm trắng. Giảng đường lúc nào cũng đông đúc, thư viện chật kín chỗ, còn căng-tin thì chẳng còn rộn ràng tiếng cười, thay vào đó là âm thanh lật sách, tiếng gõ bàn phím gấp gáp.

Nhóm bốn người – Minh, Lan, Hải, Vy – cũng không thoát khỏi guồng quay ấy. Họ đã từng cùng nhau cười vang dưới ánh đèn khuya, hứa sẽ sát cánh, nhưng khi bước vào thực tế, mọi thứ khó khăn hơn nhiều.

1. Minh và gánh nặng gia đình

Minh thường xuyên thức khuya, mắt thâm quầng, tay cầm chặt quyển giáo trình dày cộp. Cậu muốn đạt điểm cao để giành học bổng, bởi học bổng đồng nghĩa với giảm gánh nặng cho cha mẹ. Nhiều hôm cả nhóm rủ nhau đi học nhóm, Minh lại xin lỗi:
“Xin lỗi, tớ phải ôn thêm phần tài chính. Không thể để trượt được.”

Lan nhìn theo bóng Minh gầy gò, trong lòng xót xa. Cô biết, lời hứa bạn bè đâu dễ giữ trọn khi mỗi người đều có áp lực riêng.

2. Lan và sự mâu thuẫn trong lòng

Lan vốn hoạt bát, nhưng càng gần kỳ thi, cô càng dễ cáu gắt. Một lần, khi cả nhóm đang học chung ở thư viện, Hải đùa vui để xả stress, Lan bất ngờ nổi giận:
“Hải, cậu có thể nghiêm túc một lần không? Cứ cười đùa thế này thì thi trượt cả lũ mất!”

Không khí lặng ngắt. Hải cứng người, không nói thêm lời nào. Vy vội vàng đổi chủ đề, nhưng sự căng thẳng vẫn âm ỉ. Lan tự trách mình, nhưng không thể kìm được áp lực đè nặng.

3. Hải và nỗi sợ thất bại

Hải tưởng mình vô tư, nhưng đến khi bài vở chồng chất, cậu lại rơi vào trạng thái lo lắng cực độ. Đêm trước buổi thi thử, cậu gọi điện cho Minh:
“Minh, tớ… tớ nghĩ tớ sẽ rớt mất. Học mãi mà đầu óc rối tung.”

Minh vừa mệt vừa lo, nhưng vẫn an ủi:
“Cứ từ từ. Tớ sẽ kèm cậu phần khó. Đừng hoảng.”

Thế nhưng, khi sáng hôm sau gặp nhau, Hải lại vờ như chẳng có gì, cười vang để giấu đi nỗi bất an. Chính sự mâu thuẫn ấy khiến cậu nhiều lần vô tình làm không khí học nhóm nặng nề hơn.

4. Vy và giấc mơ bị kìm nén

Vy mang theo cuốn sổ vẽ đến thư viện, nhưng không dám mở ra. Mỗi lần nhìn thấy màu sắc và đường nét, cô lại nhớ tới ước mơ hội họa, rồi giấu vội vì sợ bạn bè nghĩ mình lơ là học tập. Cô thấy nghẹt thở giữa hai lựa chọn: sống đúng với mình hay sống đúng kỳ vọng gia đình.

Một tối, khi mọi người đang học nhóm, Vy lơ đãng phác thảo một bức tranh nhỏ bên lề vở. Lan vô tình nhìn thấy, khẽ trách:
“Vy, giờ này mà còn vẽ vời sao?”

Vy giật mình, đỏ mặt, vội xé trang giấy giấu đi. Không khí đột ngột nặng nề.

5. Lời hứa bị thử thách

Một đêm, cả nhóm quyết định ôn thi ở phòng ký túc của Minh. Sách vở trải đầy bàn, cà phê bốc khói, tiếng bút sột soạt. Nhưng càng về khuya, căng thẳng càng tăng.

Hải lỡ nói lời bâng quơ:
“Ước gì khỏi thi, để xem ai còn cố gắng thế này nữa.”

Lan lập tức bật lại:
“Hải, cậu lúc nào cũng xem nhẹ! Chúng ta đã hứa với nhau rồi, nhớ không? Không bỏ cuộc, cùng nhau cố gắng cơ mà!”

Không khí bùng nổ. Hải cãi lại, giọng gay gắt:
“Tớ đâu có bỏ cuộc! Nhưng cậu thử xem, Minh thì chỉ nghĩ đến học bổng, Vy thì suốt ngày vẽ, còn cậu thì lúc nào cũng ép mọi người theo nhịp của cậu! Thế thì ‘cùng nhau’ ở chỗ nào?”

Lời nói như mũi dao xoáy vào lòng cả bốn người. Vy sững lại, nước mắt chực rơi. Minh cắn chặt môi, không lên tiếng. Lan thì run rẩy, mắt hoe đỏ.

Khoảnh khắc ấy, lời hứa dưới ánh đèn khuya như mong manh hơn bao giờ hết.

6. Khoảnh khắc lặng im

Cả phòng rơi vào im lặng. Chỉ còn tiếng kim đồng hồ tích tắc. Cuối cùng, Minh khẽ nói, giọng nghẹn lại:
“Có lẽ… tụi mình đều mệt quá rồi. Nhưng đừng để áp lực biến chúng ta thành kẻ xa lạ. Nhớ lại xem, vì sao chúng ta hứa với nhau hôm đó?”

Vy gạt nước mắt, khẽ thì thầm:
“Vì không ai muốn đơn độc…”

Lời nói nhẹ như gió, nhưng khiến ba người kia cùng cúi đầu. Họ nhận ra, chính những ngày căng thẳng này mới là lúc tình bạn được thử thách thật sự.

7. Ánh sáng nhỏ trong đêm

Trước khi chia tay, Lan hít một hơi dài:
“Xin lỗi… tớ đã quá căng thẳng. Nhưng từ nay, dù mệt mỏi, tớ sẽ tin tụi cậu hơn.”

Hải gãi đầu, nở nụ cười gượng:
“Tớ cũng vậy. Nói linh tinh làm mọi người buồn, xin lỗi nhé.”

Minh chỉ khẽ gật, còn Vy khẽ nắm tay từng người. Trong lòng họ, lời hứa cũ lại được thắp sáng, dù chao đảo nhưng chưa bao giờ tắt.

Đêm ấy, khi cả bốn rời ký túc, ánh đèn sân trường lại soi xuống những bóng dáng gầy gò. Họ biết, con đường còn dài, nhưng họ vẫn đang đi cùng nhau. Và chính những ngày ôn thi căng thẳng này sẽ là ký ức họ không bao giờ quên – nơi tình bạn được thử lửa lần đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×