tình bạn

Chương 25: Nhửng ngày xa dần


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mùa thu đến nhẹ nhàng, lá vàng rơi lác đác trên sân trường. Không khí mát mẻ thường gợi cảm giác dễ chịu, nhưng với nhóm bạn bốn người, nó lại báo hiệu một quãng thời gian khác lạ: những ngày mà khoảng cách vô hình dần hiện hữu trong từng nhịp sống.

1. Lịch trình riêng

Hải dạo này bận rộn với công việc ở công ty phần mềm. Những buổi chiều thường ngồi trong phòng lab, cặm cụi cùng đàn anh chỉnh sửa dự án. Tin nhắn trong nhóm chat thường chỉ thấy dòng “Xin lỗi, tớ bận quá, hẹn lần sau.”

Lan thì chìm đắm trong những khóa học thiết kế đồ họa. Cô dành hàng giờ trước màn hình, chăm chú vào từng chi tiết, quên cả giờ hẹn uống cà phê. Mỗi lần nhớ ra, cô lại cười trừ, gửi biểu tượng xin lỗi.

Minh bận rộn với hồ sơ học bổng. Giấy tờ, bài luận, thư giới thiệu… chất chồng như núi. Cậu hiếm khi xuất hiện, chỉ thỉnh thoảng gửi một tấm ảnh chụp chồng sách và ghi: “Mình ổn, mọi người đừng lo.”

Vy thì ở phương xa, bận rộn chuẩn bị cho triển lãm tiếp theo. Những lá thư thưa dần, thay vào đó là vài tấm ảnh vội gửi kèm dòng chữ ngắn gọn: “Mình vẫn nhớ mọi người.”

Nhóm chat bốn người vẫn sáng đèn, nhưng những cuộc trò chuyện rộn ràng giờ chỉ còn vài câu chào hỏi ngắn ngủi.

2. Khoảng cách vô hình

Một chiều muộn, Lan bước qua quán cà phê quen thuộc. Cô dừng lại, nhìn qua ô cửa kính. Bên trong, chiếc bàn gỗ cũ vẫn ở đó, nhưng trống vắng. Trong lòng Lan thoáng dâng lên một nỗi buồn khó gọi tên.

“Có phải… chúng mình đang xa nhau thật rồi không?” – cô tự hỏi.

Hải, từ góc khác, cũng từng đi ngang quán ấy sau giờ làm thêm. Cậu đứng lặng vài giây, rồi vội bước đi. Trong tim, có cái gì như gợn sóng.

Còn Minh, một đêm khuya ngồi giữa chồng tài liệu, bất chợt lật lại bức ảnh cũ – bốn người cùng cười rạng rỡ trong chuyến dã ngoại đầu tiên. Cậu thoáng mỉm cười, nhưng rồi nụ cười ấy tắt nhanh, thay bằng nỗi lo: “Liệu sau này, khi mình đi xa, tình bạn ấy còn giữ được không?”

3. Thư từ phương xa

Một hôm, Vy gửi về một lá thư dài hơn mọi khi. Cô viết:


“Mình biết mọi người bận lắm. Nhưng khi nhìn tranh treo lên tường, mình luôn nhớ đến các cậu. Nhớ lời hứa ngày nào, rằng dù có đi đâu, chúng ta cũng sẽ tìm về bên nhau.


Nếu một ngày nào đó mình thành công thật sự, điều đầu tiên mình muốn, không phải khoe với người ngoài, mà là được ngồi lại cùng ba cậu, kể rằng: ‘Tớ đã làm được rồi.’


Đừng để đến lúc ấy, chúng ta trở thành những người xa lạ nhé.”


Lá thư khiến cả nhóm chấn động, nhưng phản ứng lại khác nhau. Minh đọc và thấy tim nặng trĩu, nhưng vẫn im lặng vùi đầu vào hồ sơ. Lan bật khóc, nhưng rồi lại gượng cười gửi một lời nhắn ngắn ngủi: “Ừ, tụi mình vẫn bên nhau.” Hải gõ mấy lần mới thành câu trả lời: “Yên tâm, tụi này chưa quên đâu.”

4. Dấu hiệu của sự rạn nứt

Một buổi tối, nhóm hẹn gặp mặt. Nhưng cuối cùng, chỉ Lan đến. Hải nhắn “Có việc gấp”, Minh gửi “Xin lỗi, mai phải nộp hồ sơ.” Vy thì tất nhiên không thể về kịp.

Lan ngồi một mình ở chiếc bàn cũ, nhìn chiếc ghế trống, nước mắt rơi lúc nào không hay. Cô nhận ra: tình bạn không mất đi trong một ngày, mà tan dần trong những lần lỡ hẹn, trong những lời xin lỗi lặp lại, trong khoảng lặng kéo dài.

5. Lời hứa chông chênh

Trên đường về, Lan nhắn một dòng vào nhóm chat:
“Chúng ta… liệu có đang lạc mất nhau không?”

Tin nhắn hiện đã “đã xem” từ cả ba, nhưng rất lâu mới có phản hồi. Hải nhắn: “Không đâu.” Minh thêm: “Chỉ là bận thôi.” Vy cuối cùng viết: “Mình tin chúng ta vẫn còn đó.”

Lan nhìn màn hình, khẽ thở dài. Niềm tin vẫn còn, nhưng mỏng manh như sợi chỉ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×