Mùa hạ năm ấy đến muộn. Nắng rát trải dài trên con đường quen thuộc, làm không khí oi nồng như muốn níu chân người. Trong quán cà phê cũ kỹ góc phố, ba người bạn ngồi quanh chiếc bàn gỗ, ly đá chảy nước lăn thành từng vệt mát lạnh. Nhưng câu chuyện hôm nay khác hẳn mọi lần – không còn là những mẩu chuyện vụn vặt của ngày thường, mà là những lựa chọn định hình tương lai.
Lan mở lời đầu tiên. Cô ngập ngừng, đôi bàn tay xoắn chặt vào nhau:
“Ba… mẹ mình muốn mình theo nghề giáo. Nói là ổn định, phù hợp với tính mình. Nhưng mình thì lại thích thiết kế đồ họa. Mình đang lén học thêm mấy khóa online. Thật sự không biết rồi phải chọn thế nào nữa…”
Minh ngẩng lên, ánh mắt thoáng bất ngờ. Cậu chưa từng nghĩ cô bạn nhỏ nhắn, dịu dàng kia lại mơ về thế giới sáng tạo đầy màu sắc. Minh trầm giọng:
“Cậu phải dũng cảm, Lan. Mình tin, nếu cậu quyết tâm, sẽ làm được.”
Lan cười nhạt, nhưng nụ cười chứa đầy lo lắng.
Hải, người vốn ít khi chia sẻ chuyện riêng, bỗng lên tiếng:
“Mình được một công ty phần mềm để ý rồi. Họ muốn mình thử thực tập hè năm sau. Nhưng nếu đi theo hướng này, mình sẽ phải dành toàn bộ thời gian cho nó. Có thể… sẽ ít có thời gian cho nhóm.”
Không khí chợt chùng xuống. Minh mím môi, lòng có gì đó hụt hẫng.
Minh biết rồi cũng đến lượt mình phải nói. Cậu lấy hết can đảm, khẽ nói:
“Mình thì có ước mơ khác. Mình muốn du học. Có một học bổng ở Nhật đang mở, nếu nộp kịp và trúng, thì mình sẽ đi… có thể xa rất lâu.”
Lan ngẩng phắt lên, còn Hải sững sờ. Cả ba đều bất ngờ khi nhận ra: những con đường họ muốn đi ngày càng rẽ nhánh.
Họ im lặng rất lâu. Tiếng thìa khuấy trong ly cà phê là âm thanh duy nhất. Trong im lặng ấy, ai cũng hiểu: tuổi trẻ không thể mãi chỉ xoay quanh những buổi ngồi bên nhau cười nói. Ai rồi cũng phải bước ra, đi theo tiếng gọi của riêng mình.
Lan cúi đầu:
“Vậy là… không ai chắc sẽ ở lại cạnh nhau mãi?”
Hải chậm rãi đáp, giọng trầm buồn:
“Không phải không muốn, mà là… không thể.”
Minh siết chặt bàn tay. Trong lòng cậu như có một nỗi sợ mơ hồ, sợ rằng một ngày nào đó, khi ngoảnh lại, chiếc bàn gỗ này chỉ còn là ký ức.
Đúng lúc ấy, điện thoại Lan rung lên. Một email mới hiện ra: “Thư từ Vy”.
“Mọi người ơi, mình vừa hoàn thành bài triển lãm đầu tiên. Dù nhỏ thôi, nhưng đó là lần đầu tiên mình thấy ước mơ của mình thật sự có hình, có dáng.
Nhưng mà… càng đi xa, mình càng nhớ mọi người. Nhớ những buổi cà phê, nhớ tiếng cười, nhớ cả những lần cãi vã.
Mình nhận ra, cho dù mỗi người có đi con đường khác nhau, thì sợi dây nối chúng ta đâu dễ gì đứt. Chỉ cần chúng ta không buông tay, mình tin tình bạn này sẽ còn mãi.”
Lan đọc xong, nước mắt chực rơi. Hải khẽ vỗ vai cô, còn Minh thì cười nhạt, như thể lá thư vừa chạm đúng vào nỗi lo của cả nhóm.
Cuối cùng, Minh khẽ nói, giọng dứt khoát:
“Dù mỗi người có đi đâu, mình hứa một điều – nhất định phải có ngày chúng ta lại ngồi bên nhau, đầy đủ bốn người. Có thể là sau vài tháng, vài năm, nhưng nhất định phải có.”
Lan gật đầu, nghẹn ngào:
“Ừ… hãy hứa đi. Đừng để tình bạn này mất đi chỉ vì khác biệt.”
Hải đưa tay ra giữa bàn. Minh và Lan đặt tay chồng lên. Cả ba nhìn nhau, ánh mắt vừa lo âu vừa kiên định. Ngoài kia, nắng hè chói chang, nhưng trong khoảnh khắc ấy, họ như tìm thấy một bóng mát cho tâm hồn.