tình bạn

Chương 3: Bí mật nhỏ của từng người


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời về chiều, nắng xiên qua những ô cửa kính lớp học, để lại những vệt sáng vàng nhạt trên bàn ghế. Sau một ngày dài, giảng đường dần vắng người. Chỉ còn Minh, Lan, Hải và Vy ngồi lại, mỗi người một dáng vẻ. Họ đã quen việc cùng nhau nấn ná sau giờ học, không hẳn để ôn bài, mà để trò chuyện, để thấy mình thuộc về một góc nhỏ trong thế giới rộng lớn này.

Lan chống cằm nhìn ra cửa sổ, rồi bất ngờ quay sang:
“Ê, tụi mình chơi trò ‘bật mí bí mật’ đi. Mỗi người nói một điều chưa từng kể cho ai trong lớp biết. Ai không nói sẽ bị phạt hát một bài!”

Hải bật cười:
“Ôi, trò con nít! Nhưng nghe cũng hay đấy. Được thôi, ai mở màn nào?”

Lan nhanh nhảu:
“Minh đi trước đi. Cậu lúc nào cũng trầm trầm, chắc giấu nhiều thứ lắm.”

Minh hơi giật mình, rồi khẽ thở dài. Cậu im lặng một lúc, như đang cân nhắc. Cuối cùng, cậu cất giọng:
“Thật ra… gia đình tớ không khá giả. Bố mẹ đều làm nông, quanh năm tần tảo. Tớ lên đây học là nhờ vay mượn, dành dụm từng đồng. Vì vậy, tớ luôn cố gắng không để ai thất vọng. Có lúc thấy mệt lắm, nhưng chẳng dám nói với ai cả.”

Không gian lắng lại. Vy cúi nhìn, đôi mắt ngân ngấn. Lan đưa tay vỗ nhẹ vai Minh, giọng ấm áp:
“Cậu giỏi lắm, Minh à. Chúng tớ hiểu rồi, sau này đừng gồng một mình nữa.”

Minh cười gượng, nhưng trong lòng nhẹ nhõm. Cậu không ngờ, nói ra lại khiến tim mình bớt nặng nề đến vậy.

“Được rồi, tới lượt Hải.” – Lan cố gắng kéo không khí trở lại vui vẻ.

Hải nhún vai, giả bộ thoải mái, nhưng giọng bỗng chùng xuống:
“Mọi người hay nghĩ tớ vô tư, chẳng lo nghĩ gì. Nhưng… thật ra tớ lúc nào cũng sợ thất bại. Hồi cấp 3, tớ từng tham gia cuộc thi khởi nghiệp nhỏ, nhưng kế hoạch đổ bể, bạn bè cười chê. Từ đó, mỗi khi bắt đầu cái gì mới, tớ luôn lo sợ mình lại thất bại tiếp. Nên… đôi khi tớ cười nhiều, để che đi cái sợ ấy.”

Lan tròn mắt, Vy khẽ thì thầm:
“Không ngờ… Hải cũng có lúc yếu đuối vậy.”

Hải cười, nhưng nụ cười có phần cay đắng:
“Ừ, nhưng chắc tớ phải tập vượt qua thôi. Có bạn bè thì dễ hơn rồi.”

Lan vỗ tay:
“Được rồi, tới mình. Mình thì… hơi nhạy cảm về chuyện gia đình. Ba mẹ mình hay cãi nhau. Có những đêm mình phải trùm chăn khóc một mình. Nhiều lúc thấy sợ hôn nhân, sợ cảnh đó lặp lại trong tương lai. Nhưng trước mặt mọi người, mình luôn cố vui vẻ, vì không muốn ai phải lo.”

Minh nhìn Lan thật lâu, cảm nhận được sự mạnh mẽ ẩn sau vẻ hoạt bát kia. Cậu khẽ gật đầu:
“Lan… lúc nào cũng làm mọi người cười, không ai nghĩ cậu chịu nhiều như vậy. Nhưng… tụi mình sẽ ở đây, nếu cậu cần.”

Lan mỉm cười, mắt long lanh, như vừa được gỡ bỏ một phần gánh nặng.

Cuối cùng, ánh mắt cả ba hướng về Vy. Cô gái nhỏ nhắn khẽ cắn môi, ngập ngừng:
“Mình… mình có một ước mơ, nhưng chưa từng nói với ai, vì sợ bị coi là viển vông. Mình muốn trở thành họa sĩ, mở một triển lãm tranh riêng. Nhưng gia đình thì muốn mình học ngành kinh tế để dễ kiếm việc. Mỗi lần cầm cọ vẽ, mình thấy sống thật với chính mình, nhưng rồi lại áy náy vì sợ phụ lòng cha mẹ. Mình… không biết phải làm sao cả.”

Lời thú nhận khiến cả nhóm lặng đi. Hải gãi đầu:
“Thế thì… cứ theo đuổi đi, Vy. Ai dám cười thì để tớ cười lại họ.”

Lan khích lệ:
“Mình tin Vy sẽ làm được. Quan trọng là cậu có đam mê, và tụi mình sẽ ủng hộ.”

Minh thêm lời chắc nịch:
“Ước mơ của cậu cũng chính là điều khiến tụi mình tự hào. Đừng từ bỏ.”

Vy nhìn ba người, khóe mắt long lanh, rồi nở nụ cười hiền dịu:
“Cảm ơn… Thật sự, cảm ơn nhiều lắm.”


Hôm ấy, khi ánh hoàng hôn nhuộm đỏ sân trường, bốn người bạn ngồi quây quần bên nhau. Họ không còn chỉ là những gương mặt quen thuộc tình cờ gặp gỡ, mà bắt đầu hiểu nhau bằng những vết thương, những ước mơ, những lo âu rất thật.

Mỗi bí mật nhỏ vừa hé lộ đã trở thành sợi dây vô hình, gắn kết họ lại gần nhau hơn. Họ nhận ra: đằng sau nụ cười, sự vô tư hay vẻ trầm lặng, ai cũng có nỗi niềm riêng. Và chính khi chia sẻ, tình bạn mới thực sự sâu sắc.

Lan đùa:
“Thế là hết bí mật rồi nhé. Từ nay, ai giấu gì tụi mình sẽ biết liền.”

Cả nhóm phá lên cười. Tiếng cười vang vọng trong chiều muộn, trong veo như một khúc nhạc mở đầu cho chặng đường dài của tình bạn bốn người.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×