Sau cơn mưa bất ngờ hôm nọ, nhóm bốn người như thân thiết hơn bao giờ hết. Họ đi học cùng nhau, ăn trưa cùng nhau, và hầu như ngày nào cũng rủ nhau tụ tập. Nhưng rồi, năm học dần bước vào giai đoạn căng thẳng nhất: mùa thi, mùa đăng ký học phần, mùa định hướng cho tương lai.
Không khí vui vẻ thường ngày, dần dần bị thay thế bằng những cái chau mày, những tiếng thở dài, và cả những khoảng lặng khó gọi thành lời.
Lan vốn là người luôn mang năng lượng tích cực cho nhóm. Nhưng lần đầu tiên, mọi người thấy cô ít nói hẳn đi. Trong một buổi chiều ngồi ở thư viện, cô chống cằm, mắt dõi theo trang giáo trình dày cộp nhưng đầu óc thì lạc ở nơi khác.
Minh nhận ra, khẽ hỏi:
“Có chuyện gì thế? Dạo này thấy cậu không còn hăng hái như trước.”
Lan cắn môi, rồi thì thầm:
“Tớ sợ… sợ sau này không theo kịp mọi người. Ai cũng có ước mơ rõ ràng, còn tớ thì vẫn mông lung.”
Nói rồi, cô quay đi, giả vờ lật sách. Nhưng bàn tay run nhẹ đã tố cáo nỗi bất an sâu trong lòng.
Trái ngược với Lan, Minh luôn tỏ ra điềm tĩnh. Cậu học giỏi, thành tích tốt, thầy cô đánh giá cao. Nhưng ít ai biết, phía sau vẻ điềm nhiên ấy là áp lực nặng nề từ gia đình.
Một buổi tối ôn tập, trong khi Hải và Vy đã gục xuống bàn ngủ, Lan bất chợt nghe Minh gọi điện về nhà. Giọng cậu nhỏ nhưng căng thẳng:
“Vâng, con biết rồi… Con sẽ cố gắng thi vào ngành mà bố mẹ mong… Nhưng… con thực sự thích…”
Câu nói dừng lại giữa chừng. Minh ngắt máy vội, ánh mắt rối bời. Lan chỉ lặng im, không hỏi thêm, nhưng từ đó cô hiểu: đằng sau hình ảnh “Minh vững chãi” là một người cũng đang loay hoay với chính mình.
Vy là cô gái mơ mộng, thích vẽ tranh, thích những điều nhẹ nhàng. Nhưng trong xã hội và trong gia đình, ước mơ ấy không hề được coi trọng. Bố mẹ cô muốn con gái học ngành kinh tế, sau này có công việc ổn định.
Có lần, khi cả nhóm đang bàn nhau về kỳ thi, Vy bỗng thốt lên:
“Ước gì… mình chỉ cần vẽ cả đời thôi, không phải thi cử gì hết.”
Hải cười khẩy:
“Ngốc, không học thì lấy gì mà sống?”
Vy cắn chặt môi, không đáp. Cô không giận Hải, chỉ thấy một vết dao nhỏ khắc sâu thêm vào mâu thuẫn giữa ước mơ và thực tế của chính mình.
Khác với Minh, Hải chẳng bao giờ chịu ngồi yên. Cậu học vừa đủ qua môn, phần lớn thời gian dành cho game, thể thao và những trò vui. Nhưng càng gần kỳ thi, Hải càng thấy sự khác biệt.
Một hôm, khi cả nhóm học nhóm ở thư viện, Hải chống tay than thở:
“Thật sự, tớ không biết mình học cái này để làm gì. Sau này, ra trường, liệu có ai cần tớ không?”
Cả nhóm lặng đi. Đó là lần đầu tiên Hải bộc lộ sự hoang mang thật sự. Không phải là câu đùa, không phải là sự lười biếng, mà là nỗi lo lắng cắm rễ trong tim.
Dù vẫn đi với nhau, vẫn cười nói, nhưng bốn người đều cảm nhận rõ: có một lớp sương mỏng dần phủ lên tình bạn. Mỗi người mang một nỗi lo riêng, và chẳng ai có đủ dũng khí để mở lòng trọn vẹn.
Một tối, khi cả nhóm rời thư viện, trời lại lất phất mưa. Khác với lần trước, lần này chẳng ai nói câu nào. Họ bước đi bên nhau, nhưng mỗi người theo đuổi một dòng suy nghĩ.
Lan nghĩ đến việc mình không có định hướng rõ ràng.
Minh nghĩ đến áp lực từ gia đình.
Vy nghĩ đến giấc mơ hội họa mong manh.
Hải nghĩ đến sự vô định trong chính tương lai của mình.
Mưa rơi tí tách trên vai áo, lạnh buốt. Nhưng có lẽ, chính lúc này, họ lại cần nhau hơn bao giờ hết – để không ai phải đơn độc trong ngã rẽ quan trọng của đời sinh viên.