Minh Tuấn dẫn An Hạ đến một ban công riêng tư ở tầng trên, tách biệt hẳn khỏi tiếng nhạc ồn ã của dạ tiệc. Nơi đây là sự kết hợp giữa ánh trăng vằng vặc và ánh nến vàng dịu từ một chiếc đèn lồng cổ, tạo nên một không gian vừa lãng mạn vừa bí mật.
Anh ta thả tay cô ra, nhưng ngay lập tức, anh ta dựa sát vào lan can, chắn ngang lối đi duy nhất, khiến An Hạ cảm thấy bị bao bọc trong không gian riêng của anh.
"Không gian này là của riêng chúng ta," Minh Tuấn nói, giọng anh ta đã trở nên trầm lắng hơn, nhưng vẫn mang đầy sự ám chỉ.
"Ngài có vẻ là một người thích sự riêng tư tuyệt đối," An Hạ đáp, cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở. Cô quay lưng về phía lan can, đối diện với anh ta. Khoảng cách giữa họ chỉ còn vỏn vẹn một gang tay, đủ để cô cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và sức hút không ngừng tỏa ra từ anh.
"Chỉ với những thứ tôi thực sự muốn khám phá," anh ta nhẹ nhàng sửa lời. Anh ta không nhìn vào mắt cô, mà nhìn lướt qua mái tóc, xuống chiếc cổ thon thả và dừng lại ở xương quai xanh đang ẩn hiện dưới viền váy ren.
"Vậy ngài muốn khám phá điều gì ở tôi?" An Hạ hỏi thẳng, giữ giọng điệu lạnh lùng.
Minh Tuấn nhấp một ngụm rượu, đôi mắt anh ta cuối cùng cũng ngước lên, thẳng thừng và không che đậy.
"Năm phút trước, cô đã kể cho tôi nghe một câu chuyện tuyệt vời qua điệu nhảy. Bây giờ, tôi muốn nghe thêm, không phải bằng lời nói, mà bằng... cảm giác."
Anh ta tiến thêm một bước, khoảng cách gần như xóa bỏ. An Hạ lùi nhẹ, nhưng lưng cô đã chạm vào thanh lan can lạnh buốt. Cô cảm nhận được sự nguy hiểm đang dâng lên, nhưng đồng thời, cô cũng cảm thấy một sự khao khát được chinh phục đã bị đè nén quá lâu.
"Ngài đang quá tự tin, Ngài mặt nạ bạc," cô khiêu khích.
Anh ta lại cười, lần này nụ cười mang một chút gì đó trầm mặc, hoài niệm.
"Tôi đã luôn tự tin, đặc biệt là khi tôi biết rõ mình đang đứng trước ai. Cô có biết không, Quý cô mặt nạ đen? Mùi hương của cô vẫn y nguyên."
Câu nói này như một cú đánh mạnh vào tâm trí An Hạ. Mùi nước hoa cô dùng là loại cô đã dùng từ rất lâu, từ cái thời mà họ còn bên nhau. Đó là một mùi hương tinh tế, không dễ nhận ra giữa vô vàn mùi hương khác trong dạ tiệc.
"Tôi không hiểu ngài đang nói gì," An Hạ cố gắng chối bỏ, nhưng giọng cô đã run lên một chút.
Minh Tuấn đưa bàn tay anh ta lên, chạm nhẹ vào gò má cô, ngay sát viền mặt nạ. Ngón tay anh ta mềm mại và ấm áp đến mức khiến An Hạ nhắm mắt lại trong tích tắc.
"Đừng nói dối tôi, An Hạ," anh ta thì thầm, lần đầu tiên gọi thẳng tên cô một cách đầy chủ ý.
Cả cơ thể An Hạ đóng băng. Hàng triệu tế bào thần kinh như bùng nổ. Vậy là không còn nghi ngờ gì nữa. Anh ta không chỉ nhận ra cô, mà còn dụ dỗ cô vào cái bẫy này ngay từ đầu.
Cô mở mắt, đôi mắt ẩn chứa lửa giận và sự tổn thương. "Anh... Anh biết là tôi?"
"Ngay từ giây phút đầu tiên," Minh Tuấn thừa nhận, không hề hối hận. "Cách cô nhíu mày khi nghe tiếng nhạc quá to. Cách cô cầm ly champagne bằng ngón áp út. Và đặc biệt là cách cơ thể cô phản ứng khi tôi chạm vào. Tôi không thể nhầm lẫn điều đó."
Anh ta rút tay lại, nhưng sự căng thẳng giữa họ không hề giảm bớt, mà còn tăng lên gấp bội. Lớp mặt nạ không còn là vật che giấu nữa, mà là một tấm màn kịch mà cả hai đang diễn.
"Vậy ra đây là trò chơi của anh? Trả thù, hay muốn trêu đùa một lần cuối?" An Hạ nói, giọng cô lạnh băng.
Minh Tuấn lắc đầu nhẹ. Anh ta nghiêng người về phía trước, hơi thở phả vào tóc cô.
"Không, đây là sự xác nhận. Năm năm, An Hạ. Năm năm tôi đã tự hỏi liệu mọi thứ đã thực sự biến mất hay chưa. Nhưng đêm nay, dưới lớp mặt nạ này, tôi đã nhận ra rằng: ngọn lửa giữa chúng ta chưa bao giờ tắt. Thậm chí, nó còn đang cháy mạnh hơn vì sự kìm nén."
Anh ta đưa tay xuống, vuốt nhẹ dọc sống lưng cô qua lớp vải. Cái chạm tinh tế và vô cùng gợi cảm này khiến An Hạ khẽ rùng mình.
"Và tôi chắc chắn," anh ta tiếp tục, giọng nói trở nên quyến rũ, dụ dỗ, "cô cũng cảm nhận được điều đó, rõ ràng hơn bất cứ người đàn ông nào khác. Cô đến đây để tự do, đúng không? Vậy đêm nay, hãy tự do với người duy nhất thực sự hiểu cô."
An Hạ cảm thấy mình đang chìm dần trong giọng nói và hơi thở của anh. Lý trí cô gào thét cảnh báo, nhưng cơ thể cô, theo bản năng đã được người đàn ông này dạy dỗ từ lâu, lại đã sẵn sàng đầu hàng. Cô hít một hơi thật sâu, cảm nhận mùi hương gỗ đàn hương và da thuộc đang xâm chiếm khứu giác mình.
"Ngài mặt nạ bạc," An Hạ gọi, cô cố giữ cho giọng nói mình không bị run rẩy. "Nếu anh muốn một đêm tội lỗi, hãy dẫn tôi đi. Nhưng nhớ rằng, anh đang chơi với một con dao hai lưỡi."
Minh Tuấn mỉm cười, một nụ cười của chiến thắng và khao khát. Anh ta không nói thêm lời nào. Anh ta chỉ nắm lấy tay cô, dẫn cô đi.
Họ không trở lại sảnh tiệc. Họ đi vào một hành lang khác, nơi chỉ có những căn phòng riêng tư của khu nghỉ dưỡng. Cứ mỗi bước chân, sự căng thẳng và dục vọng trong An Hạ lại tăng thêm một bậc. Cô biết mình đang phạm phải một sai lầm khủng khiếp. Nhưng cô khao khát cảm giác sai lầm đó.