tình cũ không rủ cũng đến

Chương 4: LUẬT LỆ CỦA SỰ IM LẶNG


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Minh Tuấn dẫn An Hạ đi sâu vào hành lang thảm đỏ tĩnh lặng, nơi tiếng nhạc vũ trường gần như tắt hẳn, chỉ còn lại tiếng bước chân trầm đục của họ. Anh ta dùng thẻ từ mở một cánh cửa gỗ nặng nề.

Căn phòng suite rộng lớn, tối mờ, chỉ được thắp sáng bởi ánh đèn hắt từ sàn nhà và ánh trăng lạnh lẽo rọi qua khung cửa sổ lớn. Ánh sáng yếu ớt này không đủ để nhìn rõ nhau, nhưng lại đủ để kích thích trí tưởng tượng.

Minh Tuấn khẽ đóng cửa lại. Tiếng "cạch" nhỏ của ổ khóa vang lên như một lời tuyên bố rằng mọi chuyện bên ngoài đã bị bỏ lại. Giờ đây, chỉ còn lại hai con người, hai trái tim đang đập cùng một nhịp hoang dại.

"Đây là căn phòng của tôi," anh ta nói, giọng anh ta khản đặc, như thể anh ta cũng đang phải vật lộn với chính mình.

An Hạ không trả lời. Cô đứng giữa phòng, áo choàng cô nhẹ nhàng chạm vào thảm len mềm mại. Cô cố gắng trấn tĩnh, nhưng cảm giác bị bao vây bởi mùi hương của anh, mùi hương quen thuộc của nơi chốn riêng tư này, khiến cô loạng choạng. Cô biết, khoảnh khắc này, cô đã tự nguyện đi vào lưới tình mà anh giăng ra.

"Luật lệ của đêm nay là gì?" An Hạ hỏi, cố gắng giành lại chút quyền kiểm soát.

Minh Tuấn tiến lại gần cô. Anh ta không vội vã. Sự chậm rãi của anh ta chính là một hình thức kiểm soát khác.

"Luật lệ?" Anh ta lặp lại, hơi thở anh ta phả vào đỉnh đầu cô. "Luật lệ duy nhất là sự đồng thuận, An Hạ. Và sự im lặng."

Anh ta đưa tay ra, chạm vào viền chiếc mặt nạ ren đen của cô. Ngón cái anh ta nhẹ nhàng vuốt dọc theo đường cong gò má cô, tạo ra một cảm giác nhột nhạt và nóng bỏng.

"Chúng ta đã gọi tên nhau. Nhưng đêm nay, chúng ta vẫn là những người lạ mặt. Người lạ mặt không cần phải giải thích, không cần phải nhớ về quá khứ đã khiến chúng ta tổn thương. Chúng ta chỉ tập trung vào hiện tại. Vào ham muốn này."

An Hạ cảm thấy mình không thể thở được. Giọng nói của anh ta, ánh mắt anh ta, sự gần gũi này... tất cả đều là sự cám dỗ tột cùng. Cô biết anh ta đang cố tình tạo ra một ranh giới mỏng manh giữa tình yêu cũ và dục vọng hiện tại, để cô cảm thấy mọi hành động của mình đều là sự giải phóng chứ không phải sự hối tiếc.

"Vậy ra anh muốn một đêm vô danh, nơi chúng ta có thể làm mọi điều mà lý trí đã cấm cản suốt năm năm qua?" An Hạ thì thầm, cô tựa đầu về phía trước, hơi thở nóng bỏng chạm vào ngực anh.

"Tôi muốn những thứ thô ráp và chân thật nhất mà chúng ta đã đánh mất," anh ta đáp, giọng anh ta đã hoàn toàn khàn đi. "Tôi muốn biết, liệu sự thấu hiểu cơ thể của chúng ta có còn hoàn hảo như trước."

Anh ta đưa tay xuống, nắm lấy bàn tay cô, và từ từ đưa lên. Ngón tay anh ta nhẹ nhàng luồn vào giữa các ngón tay cô, siết chặt. Rồi anh ta cúi thấp đầu, áp môi vào mu bàn tay cô, một cái hôn thăm dò nhưng lại đầy quyền lực.

An Hạ cảm thấy một dòng điện chạy dọc cơ thể. Toàn bộ cơ thể cô đang rung động trong sự chờ đợi. Cô nhận ra rằng, trong không gian tối mờ này, sự ẩn danh chính là chất xúc tác mạnh nhất. Nó cho phép cô rũ bỏ vai trò người bị tổn thương, và trở thành một người phụ nữ khao khát và táo bạo.

Cô chủ động tiến lên, đẩy nhẹ anh ta về phía sau.

"Vậy thì, Ngài mặt nạ bạc," An Hạ nói, giọng cô đầy vẻ thách thức và mời gọi. "Tôi nghĩ chúng ta nên loại bỏ những rào cản không cần thiết."

Cô đưa tay lên, nhẹ nhàng tháo chiếc mặt nạ ren khỏi khuôn mặt mình. Đôi mắt long lanh của cô, đôi môi căng mọng của cô, hiện ra rõ ràng dưới ánh trăng.

Minh Tuấn khựng lại, đôi mắt anh ta dưới lớp mặt nạ bạc lộ rõ sự ngỡ ngàng và say mê. Khuôn mặt An Hạ, dẫu đã trưởng thành hơn, vẫn mang những nét quyến rũ khiến anh ta nhớ nhung suốt bao năm.

"Đến lượt anh," An Hạ ra lệnh. "Tôi không muốn thân mật với một chiếc bóng. Hãy cho tôi thấy, người đã làm tôi rung động là ai."

Minh Tuấn không do dự thêm nữa. Anh ta đưa tay lên, gỡ bỏ chiếc mặt nạ bạc của mình.

Khuôn mặt anh ta hiện ra, góc cạnh, đẹp trai và mang theo một sự căng thẳng tột độ vì dục vọng bị dồn nén. Vết sẹo mờ trên mày anh, khóe miệng quen thuộc... tất cả đều là Minh Tuấn, người cô yêu và hận.

Trong khoảnh khắc đối diện nhau không còn che giấu, những lời nói, những câu chuyện đều trở nên thừa thãi. Họ đã vượt qua giới hạn của lời nói, bước vào ngôn ngữ của bản năng.

Minh Tuấn nhào tới, không phải là một cái ôm dịu dàng, mà là một hành động chiếm đoạt cuồng nhiệt. Anh ta siết chặt eo cô, nâng cô lên và áp môi mình vào môi cô.

Nụ hôn đó không phải là sự khám phá, mà là sự tái khẳng định. Môi anh ta mãnh liệt, dày vò, nhưng lại khớp hoàn hảo với môi cô. Hơi thở nóng hổi của anh ta hòa quyện với cô, cuốn cô vào một cơn lốc đam mê đã bị kìm nén quá lâu.

Bàn tay anh ta di chuyển đầy quyết đoán xuống lưng cô, tìm kiếm khóa kéo chiếc váy.

"Đừng nghĩ gì cả," anh ta thì thầm giữa những nụ hôn. "Chỉ cảm nhận thôi, An Hạ. Hãy cảm nhận chúng ta."

An Hạ nhắm mắt lại. Cô không còn muốn kháng cự. Cô chỉ muốn cảm nhận hơi ấm, sự thấu hiểu và sự cuồng nhiệt của người đàn ông này. Cô buông lỏng cơ thể, cho phép anh ta đưa cô vào vòng xoáy tội lỗi mà cả hai đã chờ đợi suốt đêm nay.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×