tình cũ không rủ cũng đến

Chương 5: SỰ TÁO BẠO KHÔNG CẦN LỜI NÓI


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Căn phòng suite tối mờ trở thành một sân khấu chỉ dành cho hai người. Nụ hôn đầu tiên sau năm năm xa cách không hề lãng mạn, mà là một sự xâm chiếm cuồng nhiệt, đầy sự đòi hỏi và sự cấp bách.

Minh Tuấn bế bổng An Hạ lên, cô theo bản năng quàng tay qua cổ anh. Anh ta không dừng nụ hôn, bước đi loạng choạng về phía chiếc giường lớn đặt ở giữa phòng. Chiếc váy dạ hội của An Hạ rơi nhẹ xuống sàn, tạo ra một tiếng động mềm mại và gợi cảm trong không gian tĩnh lặng.

Giây phút cơ thể họ chạm vào tấm ga trải giường lụa lạnh, sự thèm khát trong Minh Tuấn bùng nổ. Anh ta không còn kiềm chế. Anh ta lùi lại một chút, dùng ánh mắt tối tăm, cháy bỏng để chiêm ngưỡng cô. Dưới ánh trăng mờ ảo, An Hạ nằm đó, mềm mại và quyến rũ, hoàn toàn phục tùng trước cái nhìn của anh.

"Em vẫn đẹp như vậy," Minh Tuấn thầm thì, giọng anh ta nghẹn lại vì cảm xúc.

An Hạ không đáp. Cô đưa tay lên, chủ động kéo cà vạt anh, ra hiệu cho anh tiếp tục.

Sự đáp trả táo bạo này làm Minh Tuấn như phát điên. Anh ta nhanh chóng cởi bỏ áo khoác và sơ mi, để lộ cơ ngực săn chắc và bờ vai rộng mà cô luôn nhớ. Cơ thể anh ta là một tác phẩm điêu khắc nam tính, toát lên sức mạnh bản năng và quyền lực.

Nụ hôn quay trở lại, sâu lắng và chiếm hữu hơn. Lần này, nó là một cuộc đối thoại không lời, nơi họ truyền tải nỗi nhớ, sự giận dữ và sự khao khát thể xác bị kìm nén. Minh Tuấn dùng môi, răng và lưỡi để thăm dò và ve vãn cô, điên cuồng như một người chết khát tìm thấy nguồn nước.

Bàn tay anh ta di chuyển khắp cơ thể cô, từ tốn nhưng đầy kinh nghiệm.

Mỗi cái chạm của Minh Tuấn đều khiến An Hạ rung lên vì sự thấu hiểu. Anh ta biết rõ từng milimet trên cơ thể cô phản ứng với những kích thích nào. Anh ta biết nơi nào cần sự mơn trớn nhẹ nhàng, nơi nào cần sự chinh phục mạnh mẽ. Cảm giác này không giống với bất kỳ trải nghiệm nào khác – nó không phải là sự khám phá, mà là sự trở về một cách hoàn hảo.

"Anh... anh vẫn nhớ," An Hạ thở dốc, giọng cô đứt quãng.

Minh Tuấn nhếch môi, nụ cười ẩn chứa sự kiêu ngạo và chiếm hữu. Anh ta biết điều đó. Anh ta luôn tự hào về khả năng này của mình, đặc biệt là với cô.

"Anh không bao giờ quên bất cứ điều gì thuộc về em," anh ta thì thầm, trước khi chuyển sự chú ý đến vùng cổ và xương quai xanh nhạy cảm của cô.

Hơi thở nóng ấm của anh ta, cùng với những nụ hôn mơn trớn, khiến An Hạ cảm thấy tê dại và tan chảy. Cô siết chặt vai anh, móng tay cô cào nhẹ lên da thịt trần của anh, một hành động vô thức thể hiện sự khát vọng và sự đầu hàng hoàn toàn.

Khi Minh Tuấn di chuyển xuống thấp hơn, những hành động của anh ta càng trở nên táo bạo và dục vọng hơn. Anh ta tạo ra một bản giao hưởng của sự kích thích và chờ đợi. Anh ta không vội đi đến kết thúc, mà muốn kéo dài cảm giác thăng hoa này, để cô phải van xin anh.

An Hạ run rẩy dưới sự thống trị của anh. Mọi phòng vệ tâm lý đều sụp đổ. Cô không còn là kiến trúc sư An Hạ mạnh mẽ nữa, mà là một người phụ nữ khát khao, bị thôi thúc bởi những xúc cảm nguyên thủy.

Cô nắm lấy mái tóc anh, kéo nhẹ. "Minh Tuấn... em không chịu nổi..."

Lời cầu xin yếu ớt đó chính là chìa khóa mở ra tất cả.

Minh Tuấn ngẩng đầu lên, đôi mắt anh ta sáng rực trong bóng tối, như hai ngọn lửa. Anh ta nhìn vào An Hạ, sự chiếm hữu và yêu thương hòa quyện trong ánh mắt đó.

"Anh ở đây," anh ta nói, giọng nói trầm khàn và đầy hứa hẹn. "Chúng ta sẽ đi đến nơi mà chúng ta đã luôn thuộc về."

Và rồi, sự kết nối thể xác hoàn hảo và cuồng nhiệt diễn ra, mạnh mẽ hơn, say mê hơn bất cứ điều gì họ từng có trong quá khứ. Căn phòng tối mờ như bùng cháy bởi sức nóng và những tiếng thở dốc không kiểm soát...


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×