Căn phòng giờ đây không còn là nơi nghỉ dưỡng sang trọng nữa, mà đã biến thành một tâm điểm của cảm xúc và những va chạm điên cuồng.
Minh Tuấn và An Hạ, trong sự cuồng nhiệt không kìm nén, đã vượt qua mọi ranh giới của sự lý trí. Mọi động tác của Minh Tuấn đều là sự khẳng định về quyền sở hữu mà anh đã ấp ủ suốt năm năm qua. Anh ta không chỉ đòi hỏi sự kết nối thể xác, mà còn muốn thống trị cả tâm hồn cô.
An Hạ, mặc dù cố gắng giữ lại chút bản ngã, nhưng lại bị cuốn phăng đi bởi dòng chảy của cảm xúc. Cô đáp lại bằng sự mãnh liệt không kém, siết chặt lấy anh, không muốn buông ra dù chỉ một giây. Đó là sự hòa quyện của nỗi nhớ, sự giận dữ, và tình yêu vẫn còn âm ỉ.
Ánh nến từ chiếc đèn lồng bên ngoài rọi vào, đổ bóng lên cơ thể họ, tạo nên những đường nét sống động và nghệ thuật. Trong những khoảnh khắc ngắn ngủi khi họ nhìn vào mắt nhau, An Hạ thấy trong đôi mắt Minh Tuấn không chỉ có dục vọng, mà còn có cả sự day dứt và sự hối lỗi thầm kín.
Anh ta thì thầm tên cô, không phải là lời gọi dịu dàng, mà là một tiếng kêu khao khát, đầy nóng bỏng.
"An Hạ... em phải cảm nhận... tất cả những gì anh đã phải kìm nén..."
An Hạ chỉ có thể đáp lại bằng những tiếng thở dốc không thành lời. Cô cảm thấy mình như một mảnh thủy tinh đang tan chảy dưới bàn tay anh. Sự thấu hiểu của anh ta quá hoàn hảo, đến mức cô không cần phải ra hiệu hay nói bất cứ lời nào. Anh ta biết cách đưa cô lên đỉnh cao của sự say mê và giữ cô lại đó, kéo dài cảm giác tê dại đến mức tối đa.
Mồ hôi, hơi nóng, và mùi hương của da thịt hòa quyện, tạo nên một bầu không khí đặc quánh của sự thân mật.
An Hạ cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng và rung động không ngừng. Cô không thể phân biệt được đâu là giới hạn của mình nữa. Cô chỉ biết rằng, ngay lúc này, cô thuộc về người đàn ông đang ở trên cô, trong cô.
Cảm giác thân mật sâu sắc này vượt qua cả sự thân mật thể xác thông thường. Nó là sự kết nối của hai tâm hồn đã quen thuộc nhau đến tận cùng. Mỗi lần chạm, mỗi cử động đều như một ký ức thân thương được gợi lại.
Cuối cùng, khi mọi thứ đạt đến đỉnh điểm, một tiếng thét không lời của sự giải thoát vang lên.
Cả hai ôm chặt lấy nhau, cơ thể họ nóng rực, dán chặt vào nhau như không muốn tách rời. Nhịp tim họ đập loạn xạ, hòa quyện vào nhau trong sự im lặng của sự thỏa mãn tột cùng.
Họ nằm đó một lúc lâu, không nói một lời nào, chỉ nghe tiếng thở dần ổn định. Minh Tuấn vẫn giữ chặt cô trong vòng tay, đầu anh tựa vào vai cô. Cái ôm này mạnh mẽ hơn cả bất kỳ lời hứa hẹn nào. Nó là sự thừa nhận rằng giữa họ, vẫn tồn tại một sợi dây liên kết không thể cắt đứt.
An Hạ đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ướt đẫm mồ hôi của anh.
"Năm năm," cô thầm thì, giọng nói yếu ớt. "Năm năm đã không làm được gì cả, phải không?"
Minh Tuấn ngẩng đầu lên, ánh mắt trìu mến và chất chứa sự phức tạp.
"Năm năm chỉ làm cho khát vọng lớn hơn. Và sự kìm nén càng dày vò hơn," anh ta nói. Anh ta cúi xuống, đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán cô, hoàn toàn khác biệt với sự cuồng nhiệt trước đó. Nụ hôn đó mang theo sự trân trọng và nuối tiếc.
"Ngủ đi, An Hạ," anh ta nhẹ nhàng nói, kéo chăn mỏng đắp cho cả hai. "Chúng ta có cả đêm. Và chúng ta sẽ không biến mất vào sáng hôm sau."
Lời hứa đó khiến An Hạ cảm thấy bình yên đến lạ. Dù lý trí cô vẫn còn nhiều hỗn độn, nhưng cô quyết định đầu hàng trước khoảnh khắc này, trước sự ấm áp và vòng tay quen thuộc đã từng là ngôi nhà của cô. Cô nép vào lồng ngực anh, hít hà mùi hương da thuộc và đàn hương quen thuộc, và từ từ chìm vào giấc ngủ... một giấc ngủ mà cô đã không có được trong suốt nhiều năm qua.