Tập đoàn Trình thị – Phòng họp cao cấp
Chiều thứ Hai. Cả văn phòng tầng 28 đang căng như dây đàn.
Trình Dạ Thâm vừa trở về từ chuyến dã ngoại, liền nhận được cuộc gọi từ mẹ mình – bà Từ Lan, phu nhân của Trình gia, người lạnh lùng, thanh lịch, và quyết đoán đến mức đáng sợ.
“Dạ Thâm, lên phòng khách riêng của mẹ. Ngay lập tức.”
Giọng bà không cao, nhưng có lực hơn bất kỳ mệnh lệnh nào.
Tại biệt thự Trình gia – 30 phút sau
Bước vào phòng, Trình Dạ Thâm đã thấy bà Từ Lan ngồi thẳng lưng, tay cầm tách trà, vẻ mặt không chút biểu cảm.
“Ngồi đi.”
Anh không ngồi. Ánh mắt anh thẳng thắn:
“Mẹ biết con tới vì chuyện gì rồi mà.”
“Cô ta lại xuất hiện đúng lúc thật. Khéo chọn thời điểm.”
“Cô ấy không “xuất hiện”. Là con tìm về.”
“Và con tìm thấy… một đứa trẻ?”
“Là cháu ngoại của mẹ.”
Cạch! Tách trà trong tay bà Từ Lan rung nhẹ.
“Không thể nào. Nó không có họ Trình. Nó là sản phẩm của một mối quan hệ sai trái – mà con đã chấm dứt cách đây 5 năm.”
“Không. Là một mối tình mà mẹ đã tàn nhẫn ngăn cản.”
“Dạ Thâm, mẹ đã cho cô ta cơ hội. Mẹ đưa tiền, mẹ thẳng thắn… mẹ dọn đường cho con đến với người xứng đáng hơn. Đó là trách nhiệm của mẹ.”
“Trách nhiệm? Hay là mẹ đang nhân danh tình thương để điều khiển mọi thứ?”
Bầu không khí đột ngột lạnh đi.
Hồi tưởng – 5 năm trước
Trình Dạ Thâm từng yêu Khúc Tiểu Du như điên dại.
Nhưng trong một chuyến công tác trở về, cô đã biến mất không một lời, chỉ để lại một mảnh giấy:
“Xin lỗi. Em không đủ tư cách bước vào gia đình anh.”
Anh đã mất gần 1 năm chìm trong hoài nghi, đau khổ.
Mãi đến gần đây, khi nhìn thấy Tiểu Du dắt theo một đứa trẻ có đôi mắt giống hệt mình, mọi câu hỏi 5 năm mới có lời giải.
Hiện tại – Đối mặt
“Mẹ, hôm nay con nói rõ: con sẽ nhận con. Con sẽ quay lại với Tiểu Du.”
“Nếu con làm vậy, con sẽ bị loại khỏi quyền thừa kế Trình thị.”
Trình Dạ Thâm bật cười:
“Tốt. Vì con không cần Trình thị để nuôi một gia đình. Con có đủ để sống mà không cần dựa vào nhà họ Trình.”
“Con thách thức mẹ?”
“Không. Con đang lựa chọn. Lần này, con chọn đúng.”
Bà Từ Lan nhìn chằm chằm vào anh – đôi mắt bà run rẩy một thoáng… rồi lại trở nên kiên định:
“Khúc Tiểu Du vẫn không xứng.”
“Còn con – từ bây giờ – sẽ làm tất cả để chứng minh mẹ sai.”
Rời khỏi biệt thự – Xe riêng Trình Dạ Thâm
Trình Dạ Thâm ngồi trong xe, đầu ngả ra sau ghế. Anh rút điện thoại, mở bức ảnh Tiểu Du đang cười với Tiểu Bảo trong chuyến dã ngoại.
“Nếu em biết mẹ anh từng nói những điều tàn nhẫn đó, em có còn dám tin anh lần nữa không?”
Im lặng. Anh lẩm bẩm:
“Nhưng anh sẽ bắt đầu từ việc nhỏ nhất. Từ việc làm bạn, làm cha… rồi mới đến... xin được làm chồng em thêm một lần nữa.”
Bên phía Khúc Tiểu Du – Trái tim dao động
Cô đứng trong bếp, dọn hộp thức ăn Trình Dạ Thâm gửi buổi trưa.
Bên trong, ngoài hộp cơm canh thơm lừng, còn có… một tờ giấy ghi tay.
【Em từng nói thích cơm rang trứng kiểu Hong Kong. Anh học 3 lần mới ra vị này. Không biết còn kịp không, nhưng... anh vẫn muốn nấu cho em – dù chỉ một lần nữa.】
Tiểu Du ngẩn người, tay khựng lại giữa không trung.
Cô nhớ về 5 năm trước – khi còn yêu nhau, mỗi lần anh nấu ăn là bếp bốc khói.
“Đồ ngốc... vẫn hậu đậu như vậy.”
Cô lặng lẽ cất hộp cơm… không đổ đi.
Tề trợ lý gọi điện cho Trình Dạ Thâm
“Tổng giám đốc, mẹ ngài… cho người điều tra nơi ở của cô Khúc rồi.”
“Tôi biết. Bà ấy sẽ không chịu thua đâu.”
“Còn chúng ta…?”
Trình Dạ Thâm nhìn ra cửa xe, ánh mắt sắc như cắt:
“Chúng ta bắt đầu kế hoạch B.”