tình đầu và hiện tại

Chương 3: Cuộc gặp định mệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi chiều hôm đó, Linh Nhi rảo bước trên con đường dẫn vào thư viện, trong lòng vẫn còn rối bời sau buổi cà phê trưa. Cô cố nhủ bản thân phải tập trung vào học tập, nhưng mỗi bước chân như bị hút về những ký ức vừa sống lại. Trái tim cô đập nhanh, vừa háo hức vừa lo lắng.

Khi cô vừa bước vào khuôn viên thư viện, một hình ảnh khiến cô khựng lại. Hà Duy đang đứng cạnh bàn đọc sách, nhìn vào một cuốn tài liệu với ánh mắt nghiêm túc. Không ngờ anh đã đến đây sớm hơn dự kiến. Cùng lúc, từ phía cửa, Hùng Anh cũng xuất hiện, tay cầm vài cuốn sách chuẩn bị cho buổi thảo luận nhóm.

Khoảnh khắc ấy, cả ba người nhìn nhau, không gian như chùng xuống một nhịp. Hà Duy và Hùng Anh đứng cách nhau chỉ vài bước, ánh mắt bất chợt chạm nhau. Linh Nhi cảm nhận được sự khác biệt rõ ràng: một bên là quá khứ ngọt ngào, đầy sức hút; một bên là hiện tại bình yên, ấm áp và chắc chắn.

Hùng Anh bước đến gần Linh Nhi, nụ cười nhẹ nhưng đôi mắt vẫn ánh lên vẻ cảnh giác: “Linh Nhi, em đã sẵn sàng chưa?”

Cô gật đầu, cố giữ bình tĩnh. “Ừ, mình ổn.” Nhưng tim cô lại nhói lên khi ánh mắt Hà Duy bất chợt nhìn về phía cô, ánh mắt ấm áp nhưng mang theo một chút tò mò: “Anh cũng vừa mới tới. Không ngờ lại gặp em ở đây.”

Hùng Anh hơi nhíu mày, cảm nhận được sự thay đổi trong không khí. Anh hiểu, Linh Nhi đang đối diện với tình cảm mà cô chưa thể quyết định, và Hà Duy là nhân tố vừa xuất hiện khiến trái tim cô rung động.

“Chúng ta ngồi ở bàn nhóm nhé,” Linh Nhi đề nghị, cố gắng kéo mọi người về bầu không khí học tập. Nhưng sự căng thẳng vẫn hiện rõ trong từng ánh nhìn, từng cử chỉ. Hà Duy và Hùng Anh cùng ngồi, nhưng cả hai đều giữ khoảng cách nhất định, dường như đang cạnh tranh ngầm trong sự yên lặng.

Trong lúc Linh Nhi mở máy tính, Hùng Anh bắt đầu trao đổi tài liệu: “Chúng ta cần chuẩn bị cho bài thuyết trình sáng mai. Mình đã sắp xếp nội dung theo thứ tự, em xem qua nhé.”

Hà Duy nhẹ nhàng xen vào: “Anh cũng có một số ý tưởng muốn chia sẻ. Có thể cùng kết hợp.”

Sự xen lẫn giữa lời nói bình thường và ánh mắt lén lút khiến Linh Nhi vừa bối rối vừa thấy tim mình rối loạn. Cô biết, mỗi hành động nhỏ giữa hai người đàn ông này đều đang tác động trực tiếp đến cảm xúc của cô.

Trong suốt buổi học, Linh Nhi vừa chăm chú nghe thảo luận vừa lén quan sát hai người. Hùng Anh vẫn trầm ổn, đôi khi nở nụ cười ấm áp khiến cô cảm thấy bình yên. Hà Duy, ngược lại, luôn tạo cảm giác phấn khích, hồi hộp, như muốn khơi lại những cảm xúc xưa chưa từng phai.

Một lúc sau, trong lúc Linh Nhi cúi xuống nhặt một cuốn sách rơi, bàn tay cô chạm vào tay Hà Duy. Khoảnh khắc đó, tim cô nhói lên một nhịp. Hùng Anh nhìn thấy, nhưng chỉ âm thầm nhíu mày, không nói gì. Ánh mắt anh thoáng hiện nỗi lo, nhưng vẫn giữ bình tĩnh.

Sau buổi thảo luận, khi mọi người chuẩn bị ra về, Hà Duy chợt nói: “Linh Nhi, tối nay anh muốn mời em đi xem triển lãm nghệ thuật. Chỉ một buổi tối thôi, được không?”

Linh Nhi ngập ngừng, nhìn về phía Hùng Anh. Anh chỉ mỉm cười nhẹ, không can thiệp, nhưng ánh mắt vẫn ánh lên sự quan tâm. Cô biết, lựa chọn của mình bây giờ sẽ là bước ngoặt cho cảm xúc cả ba người.

“Ừ… được,” cô đáp, trái tim vừa hân hoan vừa lo lắng.

Hùng Anh cúi đầu, vẫn giữ nụ cười, nhưng trong lòng là một cảm giác khó tả—lo lắng, bồn chồn, và một chút đau nhói. Anh biết, từ khoảnh khắc này, những ngày tháng bình yên sẽ không còn, và Linh Nhi sẽ phải trải qua những quyết định khó khăn.

Trên đường về ký túc xá, Linh Nhi vừa đi vừa suy nghĩ. Cô cảm nhận rõ ràng sự rung động trong lòng: một bên là tình cảm xưa ngọt ngào, một bên là tình yêu hiện tại bình yên. Cô biết, từ giờ trở đi, trái tim mình sẽ không thể đứng yên.

Và thế là, tam giác tình cảm chính thức hình thành, không còn chỉ là những cảm xúc lẻ tẻ nữa. Mỗi bước đi, mỗi quyết định nhỏ của Linh Nhi đều sẽ ảnh hưởng đến cả hai người, mở ra một hành trình vừa lãng mạn vừa đầy thử thách.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×