Buổi tối hôm ấy, Linh Nhi nằm trên giường ký túc xá, ánh sáng từ đèn bàn nhè nhẹ chiếu lên những cuốn sách vở còn chưa sắp xếp. Nhưng trái tim cô lại chẳng thể tập trung vào học tập. Hình ảnh Hà Duy ngồi đối diện cô trong quán cà phê, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy tự tin, cứ ám ảnh tâm trí cô.
Cô khẽ nhắm mắt, và trong khoảnh khắc yên tĩnh, những ký ức từ thời trung học tràn về.
Ngày ấy, Linh Nhi và Hà Duy còn là những học sinh trung học, cùng nhau học thêm mỗi cuối tuần. Hà Duy luôn là người dẫn dắt nhóm, luôn cười đùa, khiến không khí học tập trở nên vui nhộn. Cô nhớ lần đầu tiên anh cười khẽ khi cô đọc nhầm từ trong bài tập, vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng. Lúc đó, cô chưa bao giờ nghĩ rằng cảm xúc ấy lại sâu đậm như bây giờ.
Một buổi chiều mưa, Linh Nhi và Hà Duy trú dưới mái hiên cùng nhau. Anh đưa cho cô chiếc ô nhỏ mà anh vẫn giữ bên mình, ánh mắt trêu chọc nhưng đầy ấm áp. Cô nhớ lại cảm giác tim mình bồi hồi, hai người cùng cười trong mưa, quên cả thời gian. Chính những khoảnh khắc nhỏ bé ấy đã khiến cô hiểu trái tim mình rung động.
Nhưng cùng với những kỷ niệm ngọt ngào, Linh Nhi cũng nhớ đến những giây phút buồn bã khi Hà Duy đột ngột nói sẽ đi du học. Cô khóc nức nở trong ngày chia tay, cảm giác hụt hẫng như thể một phần trái tim mình bị rời xa. Lúc đó, cô chưa đủ trưởng thành để hiểu rằng tình cảm đôi khi không thể chỉ gói gọn trong những lời hứa tuổi trẻ.
Khi mở mắt trở lại, Linh Nhi thấy điện thoại nhấp nháy. Một tin nhắn từ Hùng Anh:
“Sao hôm nay trông em bồn chồn vậy? Muốn đi dạo một chút không?”
Cô mỉm cười, cảm giác vừa ấm áp vừa khó xử. Hùng Anh luôn âm thầm quan tâm, không phô trương, nhưng ánh mắt và cử chỉ đều nói lên rằng anh là người có thể khiến cô tin tưởng tuyệt đối. Cô nhắn lại: “Ừ, đi một lát nhé.”
Hai người bước ra ngoài, dưới bầu trời đêm yên tĩnh của thành phố. Hùng Anh trò chuyện nhẹ nhàng về những dự định học tập và công việc, nhưng Linh Nhi cảm thấy tâm trí mình vẫn lơ lửng ở Hà Duy. Cô nhận ra, không phải ai cũng có thể khiến trái tim mình rung động theo cách này—vừa quen thuộc vừa mới mẻ, vừa hồi hộp vừa an toàn.
Trong lúc đi dạo, Hùng Anh dừng lại, nhìn thẳng vào mắt cô:
“Em biết không, mình luôn ở đây, luôn sẵn sàng bên cạnh em.”
Linh Nhi cảm thấy một luồng cảm xúc lẫn lộn: sự an tâm, sự ấm áp, nhưng đồng thời là một nỗi giằng xé. Cô biết, nếu tình cảm này chỉ dừng ở hiện tại bình yên, cô sẽ không bao giờ trải qua những rung động mãnh liệt mà quá khứ từng mang lại.
Trở về ký túc xá, Linh Nhi mở lại những kỷ niệm xưa: những bức ảnh lớp học, những tờ giấy ghi chú nho nhỏ, và cả những lời nhắn nhủ mà Hà Duy từng gửi. Mỗi chi tiết đều khiến tim cô nhói lên, đồng thời khơi lại cảm giác ngọt ngào và hụt hẫng.
Cô tự hỏi: “Liệu trái tim mình đang hướng về quá khứ, hay đang tìm kiếm bình yên ở hiện tại?”
Trong khoảnh khắc yên tĩnh đó, cô nhận ra một điều quan trọng: mỗi lựa chọn, mỗi bước đi của mình bây giờ sẽ ảnh hưởng đến cả hai người. Và từ nay, Linh Nhi sẽ không còn đơn giản nữa. Cô phải học cách đối diện với cảm xúc, học cách lựa chọn, và học cách chấp nhận rằng tam giác tình cảm này sẽ kéo dài thử thách của cô.
Khi cô đặt đầu xuống gối, Linh Nhi thầm nhủ: “Tháng này… sẽ là tháng đầy biến động. Quá khứ và hiện tại đang cùng nhau kéo mình vào một hành trình không thể lường trước.”
Và từ giây phút ấy, những ký ức xưa và những rung động hiện tại bắt đầu giao thoa, mở ra một cột mốc quan trọng trong cuộc đời Linh Nhi—bắt đầu một hành trình yêu thương đầy phức tạp nhưng cũng đầy lãng mạn.