tình đầu và hiện tại

Chương 5: Bạn học luôn bên cạnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, trời se lạnh, những tia nắng đầu tiên xuyên qua lớp cửa sổ lớp học, hắt lên bàn học của Linh Nhi. Cô ngồi trước máy tính, mắt chăm chú vào bài tập nhóm, nhưng tâm trí vẫn lơ đãng, những hình ảnh về Hà Duy ngày hôm qua cứ lẩn quẩn trong đầu. Tim cô bỗng nhói lên khi nhớ lại ánh mắt dịu dàng, nụ cười ấm áp nhưng đầy sức hút của anh—quá khứ và hiện tại dường như đan xen trong tâm trí cô, khiến cô khó tập trung.

Trong khi Linh Nhi loay hoay với bài tập, một bàn tay nhẹ nhàng gõ vào vai cô. Cô giật mình quay lại, và nụ cười quen thuộc của Hùng Anh xuất hiện trước mắt.

“Em lại thức khuya học bài à?” Hùng Anh hỏi, giọng trầm ổn như mọi khi.

“Ừ… cũng bình thường thôi,” Linh Nhi đáp, cố nở nụ cười. Nhưng Hùng Anh nhìn thấy đôi mắt cô, ánh mắt vừa mệt mỏi vừa bối rối. Anh hiểu, Linh Nhi đang bị phân tâm, và anh biết rõ lý do—sự xuất hiện của Hà Duy.

Hùng Anh không nói gì thêm về chuyện đó. Thay vào đó, cậu đặt trước mặt cô một ly cà phê nóng, cùng với vài bản ghi chú bài tập cô còn thiếu. “Đây là tài liệu hôm qua anh chuẩn bị. Em xem qua, nếu có gì không hiểu, cứ hỏi anh nhé.”

Linh Nhi ngẩng lên, cảm thấy tim mình ấm áp một cách lạ thường. Những cử chỉ tưởng chừng bình thường nhưng lại chứa đầy sự quan tâm âm thầm, khiến cô nhận ra rằng Hùng Anh luôn ở bên cạnh, sẵn sàng lặng lẽ hỗ trợ mà không đòi hỏi gì.

Buổi học trôi qua, Linh Nhi và Hùng Anh cùng nhau chuẩn bị cho buổi thuyết trình. Trong lúc Linh Nhi gõ máy tính, Hùng Anh nhẹ nhàng chỉ cho cô cách sắp xếp ý tưởng, chỉnh từng chi tiết nhỏ để bài thuyết trình hoàn hảo. Cô lắng nghe, vừa chăm chú học vừa cảm nhận được sự kiên nhẫn, tinh tế của cậu.

Khi tan lớp, trời đã nhá nhem tối. Hùng Anh đề nghị:

“Đi dạo một chút trước khi về ký túc xá nhé. Thời tiết se lạnh, đi bộ cho ấm.”

Linh Nhi gật đầu. Hai người bước ra ngoài, từng bước chân hòa nhịp với tiếng gió nhẹ thổi qua. Trên con đường vắng, Hùng Anh vẫn trò chuyện nhẹ nhàng, nói về những kỷ niệm trong lớp, về những dự định học tập, và về những điều bình dị trong cuộc sống. Mỗi lời nói, mỗi cử chỉ đều khiến Linh Nhi cảm thấy bình yên, như thể cô đang được che chở trong vòng tay của một người bạn đáng tin cậy.

Tuy nhiên, lòng cô vẫn rối bời. Cô nghĩ về Hà Duy, về buổi gặp hôm trước, về những kỷ niệm xưa và ánh mắt dịu dàng mà anh dành cho cô. Linh Nhi tự hỏi: “Mình nên cảm nhận thế nào về hiện tại và quá khứ? Ai mới là người quan trọng thật sự?”

Hùng Anh nhận ra ánh mắt cô chợt xa xăm, nhưng chỉ mỉm cười nhẹ, không hỏi thêm. Cậu hiểu rằng Linh Nhi cần thời gian để tự đối diện với cảm xúc. Và chính sự kiên nhẫn, tĩnh lặng ấy lại khiến trái tim cô dao động. Cô nhận ra, có những người không cần nói nhiều, nhưng chỉ cần hiện diện âm thầm bên cạnh, cũng đủ khiến trái tim rung động.

Trên đường về ký túc xá, Hùng Anh dừng lại trước cổng trường, nhìn thẳng vào mắt Linh Nhi:

“Dù chuyện gì xảy ra, anh sẽ luôn ở bên cạnh em. Chỉ cần em cần, anh sẽ luôn ở đây.”

Linh Nhi khẽ gật đầu, tim nhói lên một cảm giác vừa ấm áp vừa khó tả. Cô biết, từ khoảnh khắc này, cô không chỉ bị giằng xé giữa tình cảm với Hà Duy, mà còn đang nhận ra một tình cảm bền vững, âm thầm nhưng sâu sắc từ Hùng Anh.

Về đến phòng, Linh Nhi ngồi xuống giường, nhìn ra khung cửa sổ tối đen. Cô tự nhủ: “Mình sẽ phải lựa chọn. Nhưng không chỉ là giữa quá khứ và hiện tại, mà còn là giữa trái tim rung động và sự bình yên.”

Buổi tối ấy, trong lòng Linh Nhi tràn ngập cảm xúc: hồi hộp, bối rối, và một chút ấm áp khó tả. Cô nhận ra rằng tam giác tình cảm đã bắt đầu, và từ giờ mọi bước đi của cô đều quan trọng hơn bao giờ hết.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×