Chiều hôm ấy, Linh Nhi nhận được tin nhắn từ Hà Duy:
“Mình muốn gặp em một lát. Chỉ một chút thôi, được không?”
Cô ngồi im, nhìn màn hình điện thoại. Tim cô đập nhanh, vừa háo hức vừa lo lắng. Cô biết, nếu gặp anh một mình, trái tim mình sẽ rung động mạnh hơn bao giờ hết, nhưng đồng thời cũng khiến Hùng Anh đứng ngoài lặng lẽ lo lắng.
Cô thở dài, nhắn lại: “Được… nhưng chỉ một lát thôi nhé.”
Hà Duy xuất hiện ở quán cà phê quen thuộc. Nhìn thấy cô bước vào, ánh mắt anh dịu dàng, nụ cười ấm áp như muốn xóa tan mọi khoảng cách thời gian đã trôi qua.
“Linh Nhi…” anh gọi, giọng trầm ấm. “Anh… rất nhớ em.”
Cô cảm thấy tim mình nhói lên, đôi mắt lấp lánh. “Anh… anh cũng về Việt Nam lâu chưa?” cô hỏi, cố giữ giọng điệu bình thường.
“Vừa về hôm qua thôi,” Hà Duy đáp, rồi cúi xuống bàn, chạm vào tay cô một cách nhẹ nhàng. “Nhưng những kỷ niệm xưa… anh chưa từng quên.”
Ánh mắt anh tràn đầy nỗi nhớ, những khoảnh khắc ngọt ngào thời trung học lại ùa về trong lòng Linh Nhi: những buổi học nhóm, những lần đi qua con đường nhỏ trước cổng trường, những lời hứa trẻ con nhưng giờ vẫn khiến cô đỏ mặt.
“Anh còn nhớ lần mưa, anh che ô cho em không?” Linh Nhi khẽ cười, lòng dâng lên cảm giác vừa ngọt ngào vừa bối rối.
“Nhớ chứ,” Hà Duy nói, giọng trầm lắng. “Anh vẫn nhớ mọi thứ. Và anh… muốn biết, em còn nhớ những lời hứa đó không?”
Linh Nhi im lặng. Cô nhớ, ngày đó, họ hứa sẽ luôn giữ liên lạc, sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, sẽ không quên nhau dù ở bất cứ nơi đâu. Nhưng rồi anh đi du học, và cô sống với hiện tại bình yên, với Hùng Anh—người luôn âm thầm bên cạnh cô.
Cô cảm thấy trái tim mình giằng xé. Một bên là Hà Duy, quá khứ ngọt ngào, hồi hộp, khiến cô cảm giác tim rung động; một bên là Hùng Anh, hiện tại bình yên, ấm áp, chắc chắn.
“Anh… anh quay về không chỉ để gặp em một lần chứ?” Linh Nhi hỏi, giọng run nhẹ.
Hà Duy nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm túc: “Anh quay về để… không bỏ lỡ em nữa. Anh biết, em đang sống trong hiện tại bình yên, nhưng anh muốn có cơ hội bên em, ít nhất để chứng minh anh không bao giờ quên.”
Cô cảm thấy lòng mình rối như tơ vò. Những lời nói ấy vừa ấm áp, vừa khiến cô lo sợ. Lo sợ rằng nếu cô rung động theo quá khứ, Hùng Anh sẽ tổn thương; nhưng nếu cô giữ trái tim bình yên, cô lại cảm giác mất đi một phần rung động mãnh liệt chưa từng trải qua.
Hà Duy tiếp tục, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm:
“Linh Nhi, anh không yêu cầu em phải chọn ngay. Chỉ là… anh muốn em biết, anh vẫn ở đây, và anh chưa từng quên em.”
Cô cúi đầu, nước mắt rưng rưng. Trái tim cô vừa thấy ngọt ngào, vừa thấy đau nhói. Cô biết, từ khoảnh khắc này, cô không còn đứng yên nữa. Mỗi bước đi, mỗi quyết định nhỏ sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến cả hai người, và cả ba trái tim đang cùng nhịp đập.
Khi ra về, Linh Nhi ngồi trên xe buýt, nhìn ra ngoài cửa sổ. Thành phố dần lên đèn, ánh sáng lung linh phản chiếu trên mặt đường. Cô tự nhủ:
“Tam giác tình cảm này… sẽ ngày càng phức tạp. Mình phải đối diện với cảm xúc của mình, và học cách lựa chọn. Nhưng… trái tim này… thật khó để dứt khoát.”
Buổi tối ấy, Linh Nhi nằm trên giường, mắt nhìn trần nhà, trái tim vừa bối rối vừa rạo rực. Cô nhận ra rằng Hà Duy không chỉ là quá khứ, mà còn là một phần rung động quan trọng, và Hùng Anh là hiện tại bình yên, luôn âm thầm bảo vệ cô. Giữa hai cực cảm xúc ấy, cô phải tìm cách cân bằng, nhưng chưa biết sẽ làm thế nào…
Và từ giây phút ấy, cuộc hành trình tam giác tình cảm chính thức bước vào giai đoạn cao trào, nơi quá khứ, hiện tại và những rung động trái tim sẽ liên tục thử thách Linh Nhi.