tình đầu và hiện tại

Chương 8: Buổi tối khó xử


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tối hôm ấy, Linh Nhi nhận được lời mời tham dự buổi gặp mặt nhỏ của lớp, tổ chức tại một quán cà phê gần trường. Cô định đi cùng Hùng Anh, nhưng bất ngờ Hà Duy cũng xác nhận sẽ đến. Trong lòng cô bỗng dâng lên một cảm giác vừa hồi hộp vừa lo lắng. Đây sẽ là lần đầu tiên cả hai người đàn ông quan trọng xuất hiện cùng lúc trước mặt cô.

Cô đến quán cà phê, vừa đặt chân vào thì nhìn thấy Hùng Anh đang đứng gần cửa, tay cầm cốc cà phê nóng. Anh mỉm cười nhẹ khi thấy cô:

“Em đến rồi. Mình đi vào thôi.”

Linh Nhi gật đầu, nhưng tim cô đập nhanh. Bước vào bên trong, ánh mắt cô lập tức gặp Hà Duy—ngồi ở bàn cuối cùng, ánh mắt nồng ấm, nụ cười dịu dàng. Cô cảm thấy tim mình như bị kéo giật theo hai hướng: một bên là quá khứ ngọt ngào, hồi hộp; một bên là hiện tại bình yên, ấm áp.

Khi cả nhóm bắt đầu tụ tập, Linh Nhi đi giữa hai người, cảm giác vừa bối rối vừa khó xử. Hà Duy tiến đến trước mặt cô, giọng trầm ấm:

“Linh Nhi, anh vui khi thấy em hôm nay.”

Ngay lúc đó, Hùng Anh bước lên, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô:

“Em ổn chứ? Nếu có gì không thoải mái, mình sẽ ở bên em.”

Ánh mắt họ chạm nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi, không lời nào nói ra nhưng sự căng thẳng âm thầm hiện rõ. Linh Nhi cảm nhận được trái tim mình vừa rung động vừa bối rối, không biết nên nhìn ai trước.

Trong lúc nhóm trò chuyện, Hà Duy bắt đầu kể những chuyện vui cũ, khiến không khí trở nên sôi nổi. Linh Nhi cười theo, nhưng đồng thời không thể không nhận ra ánh mắt Hùng Anh thỉnh thoảng nhìn mình với một vẻ lo lắng khó tả. Cô vừa muốn tham gia vào câu chuyện với Hà Duy, vừa không muốn làm Hùng Anh cảm thấy bị bỏ rơi.

Sau một lúc, Hà Duy nghiêng về phía cô, giọng nhẹ nhàng:

“Em còn nhớ chúng ta đã từng hứa sẽ không quên nhau chứ?”

Linh Nhi khẽ gật đầu, tim nhói lên. Hùng Anh đứng gần đó, dường như nhận thấy sự rung động trong mắt cô, nhưng vẫn kiềm chế cảm xúc. Cô nhận ra rằng bất cứ cử chỉ nhỏ nào cũng có thể tạo ra mâu thuẫn, và buổi tối này đang trở thành thử thách đầu tiên cho trái tim cô.

Một lúc sau, Hà Duy rời bàn để lấy đồ uống, để lại Linh Nhi và Hùng Anh đối diện nhau. Ánh mắt Hùng Anh dịu lại, nhưng giọng nói trầm lắng:

“Em biết không, anh luôn muốn bảo vệ em. Dù chuyện gì xảy ra, anh sẽ luôn ở bên em.”

Linh Nhi cúi đầu, nước mắt ứa ra nhưng cố kìm nén. Cô biết, trái tim mình đang bị kéo giằng giữa hai cảm xúc hoàn toàn khác biệt: quá khứ ngọt ngào với Hà Duy và hiện tại bình yên với Hùng Anh.

Khi Hà Duy trở lại, Linh Nhi cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Cả ba người cùng ngồi, không gian trở nên căng thẳng nhưng cũng đầy rung động. Mỗi câu chuyện, mỗi ánh mắt, mỗi cử chỉ đều khiến cô vừa bối rối vừa hạnh phúc. Cô nhận ra rằng buổi tối này sẽ là dấu mốc quan trọng, nơi cô phải bắt đầu đối diện trực tiếp với cảm xúc của mình, và chuẩn bị cho những quyết định khó khăn phía trước.

Buổi tối kết thúc, Linh Nhi bước ra ngoài, đứng giữa phố đông đèn. Cô thở dài, trái tim vừa căng thẳng vừa rạo rực:

“Tam giác tình cảm này… đã thực sự bắt đầu. Mình phải học cách đối diện và lựa chọn, nhưng… trái tim này… thật khó để dứt khoát.”

Ánh sáng đèn đường phản chiếu trên mặt cô, làm nổi bật sự bối rối nhưng cũng đầy rung động của một cô gái đang đứng giữa quá khứ và hiện tại, giữa rung động và bình yên, giữa Hà Duy và Hùng Anh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×