tình đầu và hiện tại

Chương 9: Lựa chọn đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, Linh Nhi thức dậy với tâm trạng nặng trĩu. Hình ảnh buổi tối khó xử hôm qua vẫn in rõ trong mắt, khiến cô không thể tập trung vào việc học. Trái tim cô như bị kéo giằng, mỗi nhịp đập vừa hồi hộp vừa lo lắng.

Cô nhận ra rằng đã đến lúc phải đưa ra một quyết định, dù nhỏ, để đối diện trực tiếp với hai người quan trọng nhất trong cuộc đời mình. Nếu cứ né tránh, mọi thứ sẽ càng trở nên phức tạp và khó kiểm soát.

Buổi sáng, Linh Nhi quyết định đến thư viện sớm, nơi cô thường cùng Hùng Anh học nhóm. Khi vừa bước vào, cô nhìn thấy Hùng Anh đang ngồi trước bàn học, cẩn thận ghi chú từng chi tiết bài tập. Cậu ngẩng lên, nụ cười dịu dàng xuất hiện trên môi:

“Em đến sớm đấy. Chúng ta cùng ôn bài nhé?”

Linh Nhi gật đầu, cố gắng giữ bình tĩnh. Trong lúc họ cùng nhau chuẩn bị bài, điện thoại cô rung lên. Là tin nhắn từ Hà Duy:

“Mình vừa rảnh giờ trưa, muốn gặp em một lát được không?”

Cô nhìn Hùng Anh, ánh mắt bối rối. Cậu chỉ mỉm cười nhẹ, không hỏi gì thêm, nhưng ánh mắt vẫn ánh lên vẻ quan tâm. Linh Nhi thở dài, biết rằng cô phải đưa ra một lựa chọn: gặp Hà Duy để đối diện quá khứ hay ở bên Hùng Anh, người luôn âm thầm hiện diện.

Cuối cùng, cô quyết định: “Mình sẽ gặp Hà Duy… nhưng chỉ một lát thôi.”

Trưa hôm đó, Linh Nhi đến quán cà phê quen thuộc. Hà Duy đã ngồi sẵn, ánh mắt dịu dàng và nụ cười ấm áp khiến tim cô nhói lên.

“Anh rất vui khi gặp em,” Hà Duy nói, giọng trầm ấm.

Linh Nhi ngồi xuống, cảm giác vừa hồi hộp vừa căng thẳng. Cô biết, buổi gặp này là hành động đầu tiên để đối diện với quá khứ, nhưng cũng đồng nghĩa với việc cô phải đối diện với Hùng Anh và những rung động hiện tại.

Hà Duy nhẹ nhàng đưa tay chạm vào tay cô, nhắc lại những kỷ niệm xưa: những buổi học nhóm, những lần đi dạo dưới mưa, những lời hứa thời trung học. Mỗi chi tiết đều khiến Linh Nhi vừa bối rối vừa ngọt ngào, cảm giác vừa hạnh phúc vừa lo lắng dâng trào.

Trong lúc trò chuyện, Linh Nhi nhận ra rằng, cô không thể chỉ sống trong quá khứ. Cô cần nhìn nhận rõ ràng cảm xúc của mình: vừa rung động với Hà Duy, vừa trân trọng sự bình yên với Hùng Anh. Trái tim cô giằng xé, nhưng cô hiểu rằng lựa chọn đầu tiên không phải là chọn ai, mà là đối diện với cảm xúc của mình.

Cô nhắm mắt một lúc, rồi nói:

“Anh… anh đừng hiểu lầm. Mình gặp anh không phải để quyết định gì ngay bây giờ. Chỉ là… mình muốn hiểu rõ cảm xúc của mình.”

Hà Duy lặng im một lúc, rồi nhẹ nhàng gật đầu. “Anh hiểu. Anh chỉ muốn em biết rằng anh chưa từng quên em.”

Khi ra về, Linh Nhi cảm thấy nhẹ nhõm một phần. Cô đã dám đối diện quá khứ, nhưng đồng thời cũng giữ khoảng cách để không làm tổn thương Hùng Anh. Trên đường về ký túc xá, cô tự nhủ:

“Đây là bước đi đầu tiên. Không phải lựa chọn cuối cùng, nhưng là bước để mình đối diện với trái tim mình. Tam giác tình cảm này… mới chỉ bắt đầu thử thách mình.”

Buổi tối, khi Hùng Anh nhắn tin hỏi thăm, Linh Nhi trả lời ngắn gọn, nhưng trong lòng cô biết: sự hiện diện âm thầm của Hùng Anh vẫn là bờ vai vững chắc, còn Hà Duy vẫn là nguồn rung động mạnh mẽ. Giữa hai người, cô phải học cách cân bằng, và bước đi đầu tiên này chính là khởi đầu của hành trình tam giác tình cảm đầy thử thách.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×