tình duyên trên dòng lưu sa

Chương 3: Linh hồn trong cát


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ba ngày sau cơn bão, sa mạc lại trở về vẻ bình thản vốn có.

Như thể chẳng hề có máu, chẳng hề có gió, chẳng hề có một linh hồn đã tan biến vào cát.

Tề Dư đi lạc.

Không phải lạc đường, mà là lạc khỏi chính mình.

Ba đêm liền, hắn không ngủ. Trong mỗi giấc chập chờn, hắn đều thấy cùng một cảnh — một người con gái đứng giữa biển cát, váy trắng tung bay, đôi mắt lặng im nhìn hắn. Nàng không nói, chỉ cười. Nhưng khi hắn bước tới, nàng tan ra thành cát vàng, hòa vào gió.

Mỗi lần tỉnh dậy, hắn lại thấy lòng bàn tay mình dính cát ướt, như thể vừa chạm vào một ai đó thật sự.

“Ngươi còn nợ ta một kiếp…”

Câu nói ấy không ngừng văng vẳng trong đầu hắn, như tiếng gió thổi qua những khe đá sâu nhất.

Hắn đi mãi, cho đến khi chân rớm máu, cổ họng khô rát, thì nhìn thấy một bóng trăng mờ ảo phía chân trời — và ánh sáng nhỏ từ một thôn làng.

Đó là Ốc Sa trấn, nơi thương nhân dừng chân trước khi vượt biên giới Tây Vực.

Khói lam bay lên từ những căn nhà đất thấp, mùi cháo lúa hòa lẫn mùi cát, mùi người.

Sau bao ngày chỉ có tiếng gió, Tề Dư thấy tim mình chùng xuống.

Hắn bước vào quán trọ, nơi có tiếng đàn tỳ bà khe khẽ vang lên.

Người trong quán không nhiều, vài lái buôn, vài lính gác đường.

Tề Dư chọn góc khuất, gọi rượu. Hắn uống chậm, không vì say mà vì muốn quên.

Rồi hắn nghe tiếng cười khẽ — trong trẻo, mềm như nước.

Tiếng cười ấy khiến hắn ngẩng đầu.

Một nữ nhạc công đang ngồi bên góc lò lửa, tay cầm tỳ bà. Áo nàng màu xanh ngọc, mái tóc cài trâm bạc, ánh đèn chiếu lên khiến gương mặt nàng thoáng sáng.

Khoảnh khắc đó, Tề Dư quên thở.

Gương mặt ấy.

Đôi mắt ấy.

Ánh nhìn ấy.

Giống hệt Sa Liên.

Hắn đứng bật dậy, ghế đổ xuống sàn. Tiếng động khiến vài người ngoái nhìn, nhưng hắn chẳng bận tâm.

Hắn bước nhanh đến, giọng khàn đặc:

“Ngươi… là ai?”

Nàng ngẩng đầu, ánh mắt bình thản.

“Khách quan muốn nghe khúc gì?”

Hắn sững lại.

Giọng nói này… trong hơn, nhưng trống rỗng, không chút xúc cảm.

Không có nỗi đau, không có thù hận, không có ký ức.

“Ngươi tên gì?” – hắn hỏi.

Nàng khẽ mỉm cười, đáp nhẹ như gió:

“Ta là A Liên.”

Hắn chết lặng.

A Liên.

Chỉ khác một chữ, nhưng như nhát dao xoáy sâu vào tim hắn.

Người chủ quán cười đon đả:

“Khách quan chắc lạ mặt! A Liên là người ở đây, được bọn ta nhặt về sau bão ba ngày trước. Lúc ấy nàng hôn mê, chẳng nhớ gì cả.”

Tề Dư như bị sét đánh.

Ba ngày trước… bão…

Cũng là ngày Sa Liên biến mất.

“Không thể nào…” – hắn thì thầm, lùi lại nửa bước.

A Liên nghiêng đầu, nhìn hắn.

“Ngươi… có vẻ quen mặt.”

“Ta…” – hắn khựng giọng, rồi nén lại, cố giữ bình tĩnh. – “Ta từng gặp người giống ngươi.”

Nàng mỉm cười, nhưng nụ cười ấy không chạm tới đáy mắt.

“Có lẽ là trùng hợp thôi. Gió sa mạc hay mang khuôn mặt người khác đến lừa ta mà.”

Hắn ngồi xuống, bàn tay run nhẹ.

Mọi lý trí bảo hắn rằng đây chỉ là trùng hợp, rằng nàng là người khác, rằng linh hồn đã đi, chỉ còn xác trần.

Nhưng trái tim hắn lại thì thầm:

“Nàng là Sa Liên.”

Đêm đó, trăng lên cao.

Quán trọ đã ngủ yên, chỉ còn tiếng đàn khe khẽ.

A Liên ngồi một mình, lặng lẽ gảy từng nốt.

Tề Dư đứng ngoài cửa, lặng nhìn bóng nàng in lên khung giấy cửa sổ.

Mỗi lần dây đàn rung, như có tiếng tim hắn cũng khẽ rạn.

“Nếu gió thật sự có linh hồn,” – hắn nghĩ – “thì có lẽ, nó đã mang nàng trở lại… để trừng phạt ta.”

Sáng hôm sau, Ốc Sa trấn chìm trong lớp sương mờ mỏng.

Không ai biết sương đến từ đâu – ở sa mạc, sương hiếm như mưa. Người dân nói đó là hơi thở của cát, là dấu hiệu linh hồn đang đi lạc.

Tề Dư bước ra từ quán trọ, ánh mắt lặng lẽ quét quanh.

Hắn không ngủ suốt đêm, chỉ ngồi bên cửa, nghe tiếng đàn của A Liên vọng ra đến khi trăng tàn.

Tiếng đàn ấy không giống khúc nào hắn từng nghe. Nó vừa dịu, vừa rối, vừa như có ai đang thì thầm điều gì đó giữa những nốt nhạc — thứ gì khiến hắn không thể yên.

Hắn đi quanh chợ, hỏi thăm về nàng.

Người ta kể: ba ngày trước bão, có một đoàn thương nhân đi qua. Khi bão đến, chỉ còn mình A Liên sống sót, được người trấn cứu lên.

Nàng tỉnh lại, không nhớ gì, chỉ biết chơi đàn và cười. Không cha mẹ, không tên tuổi, không ký ức.

“Ngươi hỏi cô ấy làm gì?” – một ông lão bán thảo dược hỏi, giọng cảnh giác.

“Ta nợ cô ấy một lời cảm ơn.” – Tề Dư nói.

Ông lão nhìn hắn một lúc, rồi nói khẽ:

“Cô ấy khác lắm. Mắt cô ấy như đã thấy nhiều hơn người thường. Có hôm ta thấy cô ngồi trước cồn cát, tự nói chuyện với gió. Ta hỏi cô nói với ai, cô bảo: ‘Ta nghe có người gọi tên mình từ dưới lòng đất.’”

Tề Dư sững lại, bàn tay siết chặt.

“Ngươi nói… cô ấy nói như thế thật à?”

“Ừ. Lúc ấy ta còn tưởng cô điên.”

Hắn quay đi, lòng rối loạn.

Câu nói ấy — “Nghe có người gọi tên mình từ dưới lòng đất” — khiến hắn nhớ lại đêm gió bão, tiếng thì thầm trong gió, và lời cuối của Sa Liên.

“Nếu gió còn nhớ, xin hãy để hắn quên ta.”

Nhưng gió không quên.

Và hắn cũng không.

Chiều đến, hắn quay lại quán trọ.

A Liên đang ngồi bên cửa sổ, ánh hoàng hôn rọi lên gương mặt nàng, khiến làn da như phủ lớp vàng nhạt.

Hắn đứng một lúc rồi cất tiếng:

“Ta có thể nói chuyện với ngươi chốc lát không?”

Nàng gật đầu.

Cả hai ngồi bên bàn gỗ. Bên ngoài, gió nhẹ thổi, mang theo mùi bụi cát lẫn hương hoa khô.

“Ngươi nói ngươi không nhớ gì sao?” – hắn hỏi.

“Phải. Khi ta tỉnh dậy, chỉ biết tên mình là A Liên. Không ai nói, nhưng ta biết vậy.”

“Ngươi chắc chắn đó là tên thật của ngươi?”

Nàng khẽ cười: “Tên đâu quan trọng. Nếu gọi khác, ta vẫn trả lời mà.”

Tề Dư nhìn sâu vào mắt nàng — trong đôi mắt ấy, hắn thấy bóng dáng của ký ức.

Không phải ánh hận thù, mà là thứ ánh sáng nhàn nhạt, mơ hồ, như đang lẫn giữa hai thế giới.

“Ngươi có bao giờ… mơ thấy điều gì lạ không?” – hắn hỏi tiếp.

A Liên khẽ cúi đầu, giọng nhỏ như gió:

“Có. Ta thường mơ thấy biển lửa, và một người đàn ông trong áo giáp đen đứng giữa đó. Ta gọi hắn, nhưng hắn không quay lại.”

Tim Tề Dư như ngừng đập.

“Rồi sao?”

“Rồi ta thấy chính mình… tan vào cát.”

Hắn lặng người, lòng vừa đau vừa sợ.

“Ngươi nghĩ người đó là ai?”

Nàng đáp khẽ, không nhìn hắn:

“Ta không biết. Nhưng mỗi khi tỉnh dậy, ngực ta nhói đau, như thể ta từng hận hắn… rất nhiều.”

Gió từ cửa sổ lùa vào, làm rung sợi chỉ bạc trên trâm nàng.

Tề Dư đứng dậy, quay đi, giọng trầm hẳn:

“Đừng nhớ nữa. Có những ký ức… chỉ khiến người ta chết thêm một lần.”

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt bình thản nhưng ẩn dưới là điều gì không thể gọi tên.

“Còn ngươi? Ngươi có điều gì muốn quên không?”

Hắn khẽ cười, nụ cười lạnh như thép:

“Cả đời ta chỉ muốn quên một người. Nhưng gió không cho phép.”

Đêm đó, có người lạ đến trấn.

Bốn kỵ sĩ mặc áo choàng đen, không nói nhiều, chỉ đưa cho trưởng trấn một mảnh lệnh bài.

Khi họ rời đi, dân làng rì rầm:

“Lính Bắc Tề đến truy người.”

Tề Dư đang ngồi một mình trong phòng, cảm nhận rõ luồng sát khí lan qua cửa.

Hắn biết — chúng tìm hắn.

Hắn cũng biết — hắn không thể bỏ đi mà không gặp lại A Liên lần nữa.

Hắn bước ra hành lang, trăng hạ huyền treo lơ lửng trên trời.

A Liên đứng ở góc sân, tay vẫn cầm tỳ bà, như đang đợi hắn từ trước.

“Ngươi định đi đâu?” – nàng hỏi.

“Đi trước khi bọn chúng đến.”

“Chúng là ai?”

“Những kẻ từng gọi ta là tướng quân.”

A Liên im lặng.

Một lúc sau, nàng nói nhỏ:

“Ta không hiểu vì sao, nhưng ta không muốn ngươi đi. Gió thổi hôm nay… có mùi máu.”

Tề Dư tiến đến gần, trong mắt là sự giằng xé.

“Nếu ta ở lại, cả trấn này sẽ chết. Gió đã từng chứng kiến ta giết quá nhiều người rồi.”

“Nhưng ngươi cũng đã cứu người.”

Hắn khẽ lắc đầu:

“Không đủ đâu.”

Cả hai lặng im.

Trăng mờ chiếu lên cát, bóng họ chập chờn như hai linh hồn lạc bước.

A Liên khẽ hỏi:

“Nếu có kiếp sau, ngươi sẽ làm gì khác?”

Tề Dư nhìn lên bầu trời, nơi sao rơi như bụi.

“Ta sẽ chọn làm gió. Không ai thấy, không ai nhớ, chỉ được phép đi và tan.”

A Liên khẽ cười, giọng nàng như lời hát buồn:

“Vậy kiếp sau, ta sẽ là cát. Để mỗi khi gió thổi, ta vẫn được gặp ngươi.”

Gió đêm nổi lên như tiếng than của đất.

Ốc Sa trấn nhỏ bé nằm giữa biển cát vô tận, nay chìm trong sắc trăng xám đục. Không ai biết rằng, nơi đây sắp trở thành điểm giao nhau của hai kiếp người.

Tề Dư thu dọn hành trang. Chỉ vài vật: thanh kiếm cũ, túi da khô, mảnh vải đen buộc cổ tay – vật duy nhất hắn mang theo từ khi rời Bắc Tề.

Hắn mở ra nhìn lần cuối: trên mảnh vải vẫn còn vệt máu đã khô. Máu của Sa Liên.

“Nếu ta còn sống, ngươi hãy rời khỏi gió này.”

“Nếu ta chết, hãy để gió mang ta đi.”

Nhưng gió đã không mang nàng đi hết.

Nó giữ lại một phần, hóa thành A Liên — như để thử lòng hắn.

Tiếng vó ngựa vang lên xa xa.

Bốn kỵ sĩ Bắc Tề đã đến.

Người dẫn đầu, áo giáp đen bạc, chính là Phụng Tước tướng quân, sư huynh từng cùng Tề Dư vào sinh ra tử.

“Bao năm rồi, vẫn trốn nơi cát này.” – hắn nói, giọng lạnh như thép.

Tề Dư im lặng, mắt khép hờ.

“Ngươi đến để bắt ta về hay để giết ta?”

“Cả hai đều như nhau.”

Phụng Tước bước xuống ngựa, ánh kiếm lóe lên.

“Ngươi phản quốc, giết sứ thần, để mất mười vạn binh. Triều đình muốn đầu ngươi, không cần lý do.”

Tề Dư không phản bác.

Chỉ hỏi:

“Ngươi có bao giờ hỏi vì sao ta giết sứ thần không?”

“Không cần hỏi. Lệnh là lệnh.”

“Còn lòng người?” – Tề Dư cười nhạt. – “Ngươi từng nói, có ngày chúng ta sẽ cùng dựng lại Tây Tề mới. Giờ ngươi lại đến để chém ta vì thứ gọi là ‘lệnh’ ư?”

Phụng Tước nhìn hắn rất lâu, rồi đáp chậm:

“Ngươi thay đổi rồi, Tề Dư. Gió sa mạc làm con người quên mất mình từng là ai.”

Trong khoảnh khắc ấy, A Liên xuất hiện.

Nàng chạy đến, tỳ bà vẫn trên vai, tóc tung bay giữa gió.

“Đừng!” – nàng hét lên.

Phụng Tước khựng lại, ánh mắt thoáng ngạc nhiên.

Tề Dư bước lên, dang tay che nàng.

“Không liên quan đến cô ấy.”

Nhưng gió đột nhiên nổi dữ dội. Cát bay lên thành vòng xoáy, ánh trăng biến mất.

Giữa cơn lốc, A Liên ôm đầu, ngã quỵ.

Tề Dư vội đỡ nàng, nhưng nàng vùng vẫy, đôi mắt chuyển sắc — từ xanh nhạt sang ánh vàng như hổ phách.

“Ngươi… là ai?” – Phụng Tước lùi lại, giọng hoang mang.

Nàng mở mắt, nước mắt hòa cát.

“Tề Dư…”

Giọng ấy.

Âm sắc ấy.

Không thể lẫn đi đâu được.

“Sa… Liên?” – hắn thì thầm.

Nàng nhìn hắn, cười trong nước mắt.

“Ngươi… không quên ta được sao? Gió đã nói… chỉ cần ngươi còn nhớ, ta sẽ không thể siêu sinh.”

“Không! Ta—”

Hắn chưa kịp nói hết, cơn gió cuốn họ lên. Tiếng đàn vỡ ra giữa không trung, dây tỳ bà đứt từng sợi, vang như tiếng khóc.

Phụng Tước hét lớn: “Tránh ra! Là tà hồn sa mạc!”

Nhưng hắn không thể tiến gần. Lốc cát dày đến mức che lấp tất cả.

Giữa xoáy cát, Tề Dư ôm chặt A Liên, gào lên:

“Nếu ta phải chết để ngươi được yên, thì để gió lấy ta đi!”

Nàng chạm tay lên mặt hắn, giọng mềm như khói:

“Không… Ngươi đã trả nợ rồi. Giờ đến lượt ta đi.”

Ánh sáng bùng lên.

Trong tích tắc, nàng tan vào gió – không còn thân xác, chỉ để lại mảnh trâm bạc và âm thanh cuối cùng:

“Nếu có kiếp sau, ta sẽ không là cát, cũng chẳng là người…

Chỉ muốn làm một khúc nhạc, để gió hát lên tên ngươi.”

Tề Dư quỳ giữa biển cát, trăng trở lại, gió dần lặng.

Phụng Tước đến gần, nhìn hắn, rồi im lặng.

Không còn ai nói gì.

Chỉ có gió, thổi qua trống rỗng, mang theo tiếng đàn mỏng manh — khúc nhạc chưa dứt của một linh hồn đã tan biến.

Sáng hôm sau, Ốc Sa trấn bình yên trở lại.

Người ta tìm thấy bên cồn cát một cây tỳ bà gãy, cạnh đó là vết chân đi về hướng Tây.

Không ai biết kẻ đó còn sống hay đã tan vào gió.

Chỉ có điều, mỗi khi bão nổi, người ta lại nghe thấy tiếng đàn khe khẽ từ xa, như có ai đang gọi trong cát:

“Tề Dư… gió mang ta đi rồi.”

Hết chương 3.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×