Trên ranh giới giữa hoang mạc và dãy Huyết Sơn, gió thổi khác hẳn gió nơi khác.
Ở đó, người ta nói, gió biết gọi tên người chết.
Tề Dư đi suốt ba ngày ba đêm, không dừng.
Không còn kẻ truy đuổi, nhưng trong lòng hắn, mỗi tiếng gió đều như dao cứa.
Mỗi khi nhắm mắt, hắn lại thấy hình ảnh A Liên tan vào cát, thấy đôi mắt ấy nhìn hắn lần cuối – vừa như tha thứ, vừa như trách móc.
Hắn không còn biết mình đi đâu, chỉ theo lời lão đạo nhân già ở biên trấn nói:
“Muốn linh hồn yên, hãy đến Đền Gió. Ở đó có người giữ ký ức của cát.”
Đền Gió – ngôi đền bị chôn trong sa mạc phía tây Huyết Sơn, nơi chỉ có kẻ tuyệt vọng mới tìm đến.
Người ta đồn rằng, bên trong đền có Gió Lão, linh hồn của hàng ngàn người từng lạc trong cát, nay hóa thành một vị thần già, giữ sổ sinh tử của những kẻ chưa thể rời đi.
Chiều ngày thứ tư, hắn dừng chân bên một ốc đảo nhỏ.
Mặt nước phẳng như gương, phản chiếu bầu trời rực đỏ.
Trên mặt hồ có một cánh hoa khô trôi lững lờ — thứ hiếm hoi giữa sa mạc khắc nghiệt.
Tề Dư nhìn nó hồi lâu.
“Gió đưa ngươi đến đây sao?” – hắn hỏi khẽ, rồi cười buồn.
“Ngươi giống ta.”
Khi hắn cúi xuống rửa mặt, nước phản chiếu khuôn mặt hốc hác, đôi mắt đỏ như phủ bụi.
Bên cạnh hắn, một giọng nói đột ngột vang lên:
“Ngươi không nên đi hướng đó.”
Tề Dư giật mình, tay nắm lấy chuôi kiếm.
Một người đàn ông xuất hiện từ sau tảng đá, áo choàng màu lam, tóc cài ngọc xanh. Gương mặt hắn trẻ nhưng ánh mắt lạnh, sâu như giếng cổ.
“Ngươi là ai?” – Tề Dư hỏi.
“Kẻ từng đến Đền Gió… và còn sống trở về.”
Tề Dư nhìn kỹ hơn. Trên cổ tay người này có vết sẹo vòng tròn, như từng bị xiềng.
“Ngươi nói ta không nên đi. Vì sao?”
“Vì gió nơi đó không mang lại yên bình. Nó ăn linh hồn, đổi lấy ký ức.”
Tề Dư im lặng.
“Ta muốn ký ức của người khác, không phải của ta.”
Người kia khẽ nhướng mày.
“Ngươi muốn tìm ai?”
“Người ta yêu.”
Người kia nhìn hắn một lúc, rồi nở nụ cười lạ lùng.
“Yêu? Gió không hiểu chữ đó. Nó chỉ biết lấy đi.”
“Vậy để nó lấy ta.”
Người kia thở dài.
“Ngươi giống ta ngày xưa. Cũng vì một người mà đến đó. Nhưng cuối cùng, ta chẳng còn biết người đó là ai nữa.”
Hắn xoay người, bước đi.
Trước khi biến mất giữa bóng cát, giọng nói ấy vang vọng lại:
“Khi ngươi gặp Gió Lão, hãy nhớ – đừng trả lời khi hắn hỏi ‘Ngươi là ai.’”
Tề Dư đứng lặng, gió thổi qua áo hắn như hàng trăm bàn tay lạnh lẽo vuốt nhẹ.
Trên bầu trời, những đám mây đen đang tụ lại, hình dạng tựa như đôi mắt nhìn xuống.
“Ngươi là ai?”
Câu hỏi ấy vang lên trong tâm trí, khiến tim hắn siết lại.
Hắn ngẩng đầu, nói khẽ với gió:
“Ta là kẻ đã giết Sa Liên.”
Gió lặng một nhịp, rồi ào lên, dữ dội như cười.
Đêm đó, hắn đến chân núi Huyết Sơn.
Giữa khe đá là con đường hẹp dẫn xuống vực sâu – nơi đền được chôn giấu.
Ánh lửa mờ mờ chiếu ra từ bên dưới, như ai đang thắp đèn chờ.
Hắn rút kiếm, bước từng bước xuống.
Tiếng gió trở nên khác thường – không còn là gió, mà là những tiếng thở dài, tiếng khóc nhỏ, và đôi khi… tiếng gọi:
“Tề Dư…”
“Đừng đến…”
“Ngươi không thuộc về đây…”
Hắn vẫn bước.
Cuối cùng, sau quãng đường dài, hắn thấy ngôi đền hiện ra.
Một kiến trúc cổ xưa, nửa chôn trong cát, nửa lộ ra giữa ánh trăng lạnh.
Trên cánh cổng khắc dòng chữ đã mờ:
“Đền của gió – nơi ký ức không thể tan.”
Hắn chạm vào cửa.
Lạnh buốt, như chạm vào xương người chết.
Cánh cửa mở ra — gió tràn ra như thở dài của ngàn năm.
Và trong làn bụi mờ, một giọng nói vang lên, xa xăm như đến từ lòng đất:
“Cuối cùng… ngươi cũng đến, Tề Dư.”
Bên trong ngôi đền, không có ánh sáng, chỉ có tiếng gió như dàn nhạc than khóc.
Tề Dư bước vào, mỗi bước đi vang vọng như giẫm lên ký ức của người khác.
Trên tường, hàng ngàn ký hiệu cổ khắc chi chít – những chữ viết đã mất, uốn cong như cơn gió bị nhốt trong đá.
Ở trung tâm đền, một chiếc bàn đá lớn đặt sổ da cũ kỹ, từng trang giấy lật lên dù không có gió.
Phía sau nó là bóng người ngồi, lưng còng, áo choàng dài chạm đất.
Không rõ hắn là người hay là cát đã hóa thành người.
Tề Dư cúi người, nói chậm rãi:
“Ngươi là Gió Lão?”
Giọng trầm đục vang lên, như hàng nghìn tiếng thở hòa làm một:
“Ngươi gọi ta vậy cũng được. Nhưng trong sổ cát, tên ta là Người Giữ Hơi Thở.”
Hắn không ngẩng đầu, chỉ đưa tay ra.
Ngón tay dài, khô như rễ cây chết.
“Ngươi mang gió của kẻ khác đến đây. Ta đã ngửi thấy nó từ xa.”
Tề Dư siết chặt tay.
“Ngươi biết ta muốn gì.”
“Biết.” – Gió Lão đáp. – “Ngươi muốn thấy lại linh hồn đó, đúng không?”
Hắn khẽ gật.
Gió Lão lật một trang sổ. Dòng chữ mờ dần hiện lên, như viết bằng cát và máu:
“Sa Liên – chết trong bão, hồn chia hai, một nửa tan, một nửa ở lại.”
Tề Dư bước đến gần.
“Còn nửa kia?”
“Đã được gió mang đi. Nhưng vì ngươi giữ nhớ, nên nó không thể rời.”
Gió Lão ngẩng đầu, đôi mắt hắn như hai hố sâu không đáy.
“Ngươi biết vì sao ta gọi nơi này là Đền Gió không, Tề Dư?”
Hắn lắc đầu.
“Bởi vì gió chính là ký ức của thế gian. Mỗi tiếng thở, mỗi lời hối hận, mỗi giọt máu rơi xuống đều được nó giữ lại. Ngươi đến đây, nghĩa là muốn lấy lại ký ức mà gió đã giữ. Nhưng ký ức… không bao giờ miễn phí.”
“Phải trả giá sao?”
“Phải.” – Gió Lão khẽ gật đầu. – “Ngươi sẽ mất một phần linh hồn của mình. Sau đó, ngươi chỉ có thể sống nếu người ngươi tìm… tha thứ cho ngươi.”
Tề Dư nhắm mắt.
“Ta chấp nhận.”
“Ngươi chưa nghe giá.”
“Không cần nghe.”
Một tràng cười khàn khàn vang lên.
“Ngươi thật sự giống bao kẻ ngu ngốc đến đây. Nhưng được thôi, ta sẽ cho ngươi thấy.”
Gió Lão vươn tay ra, chạm lên trán hắn.
Ngay lập tức, bóng tối vỡ ra.
Hắn thấy mình đứng giữa sa mạc, nhưng bầu trời không còn xanh. Nó là màu đồng, đặc quánh, nặng như máu.
Phía xa là hàng trăm bóng người – không, bóng hồn – đang đi, không nói, không quay lại.
Mỗi người mang trên tay một vật: một khúc đàn, một nhẫn bạc, một mảnh khăn, một vỏ ốc… Tất cả đều là tàn tích của những ký ức chưa được quên.
Tề Dư tiến đến.
Một bóng nữ nhân quay đầu nhìn hắn.
Nàng có gương mặt Sa Liên, nhưng đôi mắt không còn ánh sáng.
“Ngươi… là Sa Liên?”
Nàng khẽ lắc đầu.
“Ta là phần linh hồn ngươi chưa chịu thả.”
“Không thể nào…”
“Ngươi đã mang tội lớn, Tề Dư. Ngươi giết ta vì lệnh vua, rồi lại yêu ta vì hối hận. Cả hai điều ấy đều là xiềng xích. Ngươi đến đây để cứu ta, hay để cứu chính mình?”
Hắn run rẩy.
“Ta chỉ muốn ngươi được yên.”
“Vậy hãy yên cho ta.”
Gió thổi qua, thân ảnh nàng tan ra từng lớp.
Hắn quỳ xuống, gào lên, nhưng tiếng hắn bị hút vào cát.
Trên cao, Gió Lão cất giọng:
“Thấy rồi, phải không? Linh hồn không cần được cứu, chỉ cần được quên. Nhưng ngươi, Tề Dư, lại muốn nhớ.”
“Ta không thể quên.” – hắn đáp, giọng khàn.
“Vậy ngươi sẽ ở lại đây. Trong đền này, ta giữ vô số người từng nói như ngươi. Gió sẽ gặm dần linh hồn ngươi cho đến khi chỉ còn tiếng thở.”
Hắn ngẩng đầu, đôi mắt ánh lên kiên định lạ thường.
“Nếu thế, ta sẽ để gió ăn ta. Miễn là Sa Liên được yên.”
Gió Lão im lặng một lúc lâu, rồi lật sang trang khác.
Trên đó là dòng chữ biến mất dần, như đang viết lại:
“Tề Dư – linh hồn trao đổi, phần hồn gió.”
Một luồng sáng trắng xé toạc bóng tối.
Cát bay lên, vây quanh Tề Dư, cuộn thành hình xoắn, rồi hòa vào ngực hắn.
Trong khoảnh khắc, hắn nghe rõ một giọng nói quen thuộc:
“Ngươi điên rồi, Tề Dư. Nhưng nếu điên là cách ngươi yêu ta, ta sẽ điên cùng ngươi.”
Khi hắn mở mắt, đền đã vắng lặng.
Gió Lão biến mất.
Chỉ còn quyển sổ mở ra giữa bàn đá, và trên đó, hai dòng chữ mờ:
“Sa Liên – giải thoát.”
“Tề Dư – phong ấn.”
Hắn chạm vào dòng chữ của mình, cảm giác đầu ngón tay lạnh buốt như băng.
Từ xa, tiếng gió nổi lên, lần này không còn than khóc, mà như hát ru:
“Gió đã có tên của ngươi rồi…”
Bên ngoài đền, bầu trời sẫm lại. Mặt trời nghiêng xuống, nhuộm cát thành màu máu đã khô.
Tề Dư đứng lặng rất lâu.
Gió lướt qua tóc hắn, thì thầm những âm thanh mơ hồ như giọng người.
Mỗi bước hắn đi, mặt đất lại lún xuống một chút — cát như đang níu lấy chân hắn, hoặc đang mời gọi hắn trở về với nó.
Cát trong gió, gió trong hắn.
Tề Dư ngẩng đầu nhìn hướng tây, nơi mặt trời rơi vào rặng núi xa xăm.
Đó là biên giới của Đại Sa Mạc – nơi xưa kia hắn từng giết nàng.
Cũng là nơi hắn từng thề sẽ không bao giờ quay lại.
Giờ đây, gió mang theo âm thanh khe khẽ — tiếng Sa Liên cười, mong manh như hạt bụi.
“Tề Dư, ngươi đã quên chưa?”
Hắn khẽ lắc đầu.
“Không. Nhưng ta cũng không còn nhớ trọn.”
Gió lại thổi.
Trên vai áo hắn phủ một lớp bụi mỏng — thứ bụi vàng ấy lập lòe ánh sáng, như muôn linh hồn nhỏ đang ngủ yên.
Hắn chạm vào nó, thấy mạch đập mình hòa cùng hơi thở gió.
Không còn ranh giới giữa da thịt và cát.
Bước đi.
Bước tiếp.
Mỗi bước là một phần thân thể rã ra thành hạt bụi, tan theo luồng gió.
Giữa mênh mông, hắn mỉm cười.
Nụ cười nhẹ như cơn gió cuối ngày, không còn oán, không còn sợ.
Bởi hắn hiểu —
Sa Liên không còn trong đền, cũng không trong cát.
Nàng đang ở chính nơi hắn đứng, trong từng hơi thở, trong từng hạt bụi hắn sắp hóa thành.
Đêm xuống.
Đền của Gió chìm dần vào tĩnh mịch.
Từ xa, những người du mục đi ngang qua kể lại:
“Đêm ấy, gió mang theo tiếng người hát. Giọng nam, nhưng dịu như gió nữ. Ai nghe cũng khóc.”
Không ai biết rằng, kể từ đó, mỗi khi bão cát nổi lên, giữa trung tâm sa mạc sẽ vang lên tiếng đàn nhỏ, buồn như nước mắt.
Người ta nói, đó là Gió Tề Dư, vị thần giữ lời thề của những kẻ yêu trong tội lỗi.
Còn trong Đền Gió, trang sổ cuối cùng đã khép lại, chỉ còn một hàng chữ khắc mờ trên bìa đá:
“Khi gió yêu người, cát sẽ biết khóc.”
Hết chương 4.