tình duyên vạn kiếp

Chương 14: Mộ Chu Sơn – nơi đá biết hát


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời chưa kịp tối hẳn thì biển đã rút. Những vệt cát dài phơi ra, xen lẫn đá đen nhọn như hàm cá. Ở xa, chân trời cháy đỏ, mặt nước phản sáng như dải lụa sắt đang nguội dần trong gió.

Đó là Mộ Chu Sơn – nơi người xưa chôn những chiếc chuông gãy, để sóng ru thay cho người gõ. Tương truyền mỗi trăm năm, khi mực nước xuống thấp nhất, những chuông ấy lại ngân… nhưng ngược. Không đếm tới mười, mà đếm ngược từ chín xuống một.

Hạo Dương đứng trên triền cát, lưng đeo Minh Châu Chuông đã bọc lại bằng ba lớp vải thô. “Nước ở đây không tĩnh,” hắn nói. “Nếu ta thổi sai nhịp, sóng sẽ học hơi ta mà ngược đếm.”

Liên Tâm gật, giọng nàng khàn đi vì mệt: “Hôm nay, chỉ cần nghe. Không nói, không viết. Mộ Chu phản lời – mọi chữ thốt ra đều thành ngược.”

Tạ Yên chống đuốc xuống cát, lửa hắt sáng mặt biển lấp lóa. “Vậy ta giữ ánh, các ngươi giữ hơi. Nếu nước gọi, ta chém bóng của nó.”

“Chuẩn,” Trác Kình nói, mở ống kim, rắc ít mực tịch lên cát. Mực chạm gió, hóa khói, khói bay ngược lên trời, rồi gập lại rơi xuống như bị kéo bằng dây vô hình. “Nơi này đúng là ‘cất giấu’. Mọi thứ đi lên đều bị kéo xuống.”

Họ bước ra bãi đá ngầm, nơi hàng chục cái chuông sắt nhô khỏi cát, rỉ xanh lấp lánh. Khi gió biển thổi qua, chuông không kêu thành tiếng, chỉ phát ra âm thở, dài và thấp.

Mỗi hơi như một lời thì thầm, rút mất nửa sức trong ngực người nghe.

“Đếm,” Liên Tâm nói rất nhỏ, nhưng tiếng nàng vọng ngược lại từ phía sau, rõ ràng:

“Chín… tám… bảy…”

Tạ Yên giật mình, nắm chuôi kiếm. “Ta chưa đếm!”

Liên Tâm lắc đầu, mỉm cười yếu ớt. “Không phải ta. Là chuông đáy biển.”

Dưới mặt nước đen, hàng trăm âm thanh trượt qua nhau như cá. Minh Châu Chuông trong tay Hạo Dương rung nhẹ, dù chưa chạm gió. Vết rạn vàng trên thân chuông sáng lên, như ngọn lửa nhỏ đang soi vào đáy sâu.

Hạo Dương bước tới mép sóng, gỡ vải che chuông. Ánh kim vàng mờ lan ra, chiếu vào nước. Trong ánh đó, những bóng tròn hiện lên – bóng người cúi gập, như đang khom lưng đếm.

Từ trong nước, giọng ai đó cất lên, run như hơi sắt:

“Chín… tám… bảy… sáu…”

“Đếm lùi nghĩa là gọi quá khứ,” Liên Tâm nói, rút Danh Hoàn, mở đúng một ổ trống. “Phải khiến nó dừng ở ba – nơi nước bắt đầu sinh, chưa kịp nuốt.”

Trác Kình cắm kim xuống cát, viết nhanh ba dấu “.” – ba điểm ngừng. Tạ Yên giữ đuốc trên đầu, lửa xanh rọi thành vòng tròn sáng quanh họ, như tường gió.

Hạo Dương hít sâu, nhắm mắt, bắt đầu thổi.

Mỗi hơi hắn thổi ra, nước biển lùi một bước, để lộ thêm đá và những chuông sắt lớn. Tiếng đếm của sóng đổi nhịp: chín… tám… rồi ngừng, như bị chặn ở cổ họng.

Nhưng từ đáy sâu, một tiếng “ba” bật lên, rõ như ai đó gọi đúng tên hắn. Cùng lúc, nước xung quanh chuyển hướng, bủa vào chân.

Liên Tâm hét: “Nó biết ngươi!”

Một cánh tay nước trồi lên, nắm lấy chuông. Cánh tay không có da, chỉ toàn bọt và rêu. Hạo Dương nghiến răng, không rút chuông, mà dốc ngược hơi – thổi vào tay nước.

Hơi gió đi ngược, làm bọt nổ tung thành trăm mảnh chữ nhỏ: mỗi mảnh là một con số, tan rồi hợp.

Khi số cuối cùng biến mất, Minh Châu Chuông rung chín lần, nhẹ và đều.

Tạ Yên hô: “Giữ nhịp! Nó sắp đếm ngược lần nữa!”

Trác Kình vẽ dấu chấm thứ tư lên cát – nặng hơn ba lần trước. Cát quanh chân hắn nứt, nước rút theo nét chấm, để lộ ra một khối đá to bằng mâm.

Trên khối đá, khắc một hàng chữ mòn:

“Ai gõ mười, người ấy sẽ tan.”

Liên Tâm thở gấp. “Vậy phải khiến không ai gõ nữa.”

Nàng rút trâm bạc, cắm vào khe đá, nối liền chữ ‘mười’ thành ‘mời’ – một chữ sai cố ý. “Nếu ai gọi ‘mười’, đá sẽ hiểu là ‘mời’.

Mời ngủ.”

Ngay khi nét trâm khép lại, tiếng đếm trong nước dừng.

Gió lặng.

Sóng không còn vỗ, chỉ thở như người đang mơ.

Hạo Dương quỳ xuống, đặt chuông lại vào ổ đá. “Chín lần, đủ rồi,” hắn nói khẽ. “Không cần mười.”

Liên Tâm gật. “Giấc này… không cần kết. Nó được nghỉ.”

Phủ Sứ bước tới, tay vẫn cầm sổ. “Các ngươi vừa làm một việc mà lịch sử không có chỗ ghi,” ông nói, giọng khàn khàn. “Khi tiếng đếm lùi dừng ở ba, đất nước đổi nhịp. Dòng thời gian nơi này chậm hơn một hơi thở.”

Ông cúi xuống, viết nhanh vào sổ:

‘Mộ Chu Sơn – im lặng đạt chín.

Chuông không gõ. Sóng ngủ.’

Trời ngả dần sang đêm. Ánh đỏ tắt, để lại đường viền bạc của mặt trăng phản lên nước. Gió thổi qua cát, nghe như hàng ngàn bàn tay khẽ vỗ – không để gọi, mà để cảm ơn.

Tạ Yên cười, ném đuốc ra biển. Lửa xanh chạm nước, cháy thêm một nhịp rồi tắt. “Vậy là hết đếm. Ta về, ăn mười bát cơm được chưa?”

“Chín,” Trác Kình đáp, giọng vẫn điềm tĩnh. “Bát thứ mười… để ngủ.”

Liên Tâm ngồi xuống, nhúng đầu ngón tay vào nước. Nước ấm. Trong lòng bàn tay nàng, những mạch sáng nhỏ li ti chạy qua, hòa vào vết cắt cũ. “Tôi thấy… nó ngủ rồi,” nàng nói, mắt khép nửa. “Lần này, ta không khóa. Ta ru.”

Hạo Dương ngẩng nhìn mặt trăng, bàn tay siết chuông. Chuông không rung, nhưng trong lòng hắn có tiếng rất khẽ: Ánh.

Chỉ một chữ, không kéo dài, không đòi hỏi. Hắn mỉm cười, đáp bằng hơi thở chậm, để tiếng ấy trôi ra theo gió – như trả về cho biển.

Phủ Sứ đóng sổ, khẽ nói: “Từ nay, nếu người ta nghe thấy sóng đếm, đó không còn là tiếng gọi, mà là bài học về im.”

Ông cúi đầu chào, rồi rời đi, để lại bốn bóng người đứng giữa bờ cát sáng như tro trắng.

Gió biển cuối cùng lướt qua, mang theo âm chuông không vang, nhẹ như tiếng tim đập trong nước.

Một giấc ngủ dài bắt đầu – không mười, không chín, chỉ một hơi thở kéo dài mãi mãi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×