Sáng thứ ba kể từ trận Hoa Liên Trấn, trời Thiên Lăng mở mắt bằng một dải sương mỏng, ánh mặt trời như kim tơ xuyên qua rừng trúc. Liên Tâm đến sớm trước giờ ngọ, kiểm tra lại các cánh trận, còn Hạo Dương thì theo lời Tử Vân trưởng lão lên Tàng Thư Các—nơi cất những thư tịch cũ nhất của Thiên Tông, dày bụi như lớp thời gian ngủ.
Bậc đá dẫn lên các có 99 bậc. Tương truyền, ai lên được trong một hơi mà không thở dốc, tâm sẽ vững hơn lời thề. Hạo Dương lên đến bậc tám mươi hai bèn dừng, không phải vì mệt, mà vì trước mặt hắn có người đứng chắn.
Người áo xanh đậm, vai rộng, mắt dài, mang khí thế của kẻ quen đứng đầu hàng: Trác Kình, thủ tọa ngoại môn. Hắn nhìn Hạo Dương như nhìn một mũi dao giấu trong vải. “Lâm sư đệ cũng biết lên đây sao? Nghe nói mấy hôm trước, ngươi lại khiến trận đỏ.”
Hạo Dương không đáp, nhích người qua. Trác Kình không nhường, vai khẽ xoay khiến đường bậc hẹp thêm. “Thiên Tông là chốn thanh tịnh. Máu mùi gì đó… không hợp.”
“Tránh.” Hạo Dương nói một chữ, giọng bình thản.
Trác Kình cười nhạt, sát khí phả ra như hơi sương lạnh. “Ta chỉ nhắc. Đừng để thứ bên trong ngươi làm bẩn sách cổ. Nếu lỡ bốc cháy, ai dập?”
Hạo Dương không tranh. Hắn hạ mi mắt, bước lệch sang bậc đá ngoài, chân như đạp lên sương mỏng mà vẫn vững, vượt qua Trác Kình trong một động tác nhẹ tênh. Mùi bách thụ lướt qua. Sau lưng, Trác Kình hừ khẽ, tiếng giày va đá, song không đuổi.
Cửa Tàng Thư Các mở bằng một chuỗi pháp triện. Khi triện cuối cùng tắt, mùi giấy cũ trộn mực khô ùa ra, hiền như hơi thở của người già. Bên trong, kệ gỗ xếp thành mê cung. Hạo Dương đưa lệnh bài, người thủ các là một đạo giả gầy như chiếc bút, râu bạc hai sợi. Ông trượt mắt qua lệnh bài, dừng ở tên.
“Lâm Hạo Dương.” Ông đọc, giọng như tiếng lật trang. “Tìm gì?”
“Huyết Giới. Huyền Minh Ấn. Và một cái tên: Dạ Ấn.”
Đạo giả chớp mắt. “Lâu lắm rồi, mới có kẻ hỏi đến Ấn ấy.” Ông chống cây gậy trúc, đi sâu vào giữa các kệ, lấy xuống một hòm mỏng. Mặt hòm khắc hình chuông và liên hoa đối diện nhau. “Ba cuộn. Một là ‘Kí Văn Huyền Minh’, hai là ‘Phong Ấn Chí’, ba là ‘Hoa Giới Lục’. Đọc theo thứ tự.”
Hạo Dương lĩnh sách, chọn một bàn gần cửa sổ. Ánh sáng rơi trên mặt trang, chữ cổ như bơi trong nước. Hắn đọc, đầu mày dần siết.
Huyền Minh Ấn là chốt khóa giữa ba giới. Được đúc từ thời chuông chín khắc—khi thiên địa mới định. Thần tướng trông ấn là Dạ Ấn, giữ chuông Minh Châu. Sau biến loạn, Dạ Ấn phản thiên, máu chia bảy, thấm vào những người có căn “Huyết”. Muốn trấn, phải đủ ba trấn vật:
Minh Châu Chuông – chuông nhỏ đúc từ hạt sáng thu lần giao mùa, gõ chín khắc sẽ lặng được máu.
Liên Hoa Cấm Văn – 36 ký tự hoa giới, khâu vào tâm trận.
Phong Chu Ấn Thạch – đá niêm chuông, phong tiếng gọi tên.
Hạo Dương lật sang quyển ‘Hoa Giới Lục’. Những đoạn chữ như mùi hương xưa cũ.
Liên Hoa Cấm Văn phải được tiểu thư dòng Liên Mộc viết khi trăng còn non. Mỗi cấm văn đổi đời một lần, người viết sẽ mất một đoạn thọ nguyên. Người cầm cấm văn phải giữ lời, bằng không hoa khô thành tro.
Hắn khựng lại, nhớ đến vẻ mặt ẩn đi của Liên Tâm khi nói “vị sư phụ đang ngủ”. Mất thọ nguyên—ngủ dài.
Quyển ‘Phong Ấn Chí’ ghi địa điểm để tìm Phong Chu Ấn Thạch: “Tại bờ Ma Hải Đông, nơi cát đen thở và nước rút, có đá ấn chìm dưới một gốc cổ liên đã hóa đá. Lấy đá, chỉ được chạm ba nhịp. Nhịp thứ tư, chuông sẽ khóc.”
Trong mắt Hạo Dương, một bản đồ mờ hiện lên: từ Thiên Lăng đi về đông ba ngày đường, vượt qua vực Giác Huyền, băng rừng Khiểm Mộc, đến Bình Sa—rồi rẽ nam xuống Ma Hải. Nguy hiểm đếm đầu ngón tay, nhưng đường thì đã rõ.
Hắn gom sách, trả cho lão thủ các. Lão nhìn vẻ mặt hắn, thở khẽ. “Ngươi có thể tìm Minh Châu Chuông ở chuông thất lâu đã bỏ, trong thung Minh Nguyệt. Nhưng nhớ: chín khắc là đủ. Hơn thì họa, kém thì vô công.”
“Đa tạ.” Hạo Dương chắp tay. “Trưởng lão Tử Vân có biết hết chuyện này không?”
“Biết. Nhưng có biết không đồng nghĩa có thể thay. Có những khóa, chỉ cửa tự mở mới đóng lại được.” Lão nghiêng đầu, nhìn lớp bụi trên ngưỡng. “Và nhớ: khi chuông kêu, tuyệt không được gọi tên mình.”
Rời Tàng Thư Các, Hạo Dương chưa kịp xuống bậc thì Trác Kình đã đứng dựa vào trụ đá như đợi sẵn. “Đọc xong rồi? Có học được cách che mùi máu không?”
Hạo Dương nhìn thẳng. “Sư huynh muốn gì?”
“Muốn ngươi tránh xa sứ giả Hoa giới.” Ánh mắt Trác Kình lóe tia phòng bị. “Tông đã có lệnh ngầm: Hoa giới đến lần này không chỉ để ‘thăm gió ngắm mây’. Trên đỉnh Bắc, đêm qua tháp Thiên Cổ rung ba nhịp—điềm chiến. Ngươi thân ‘huyết’, nàng thân ‘hoa’… gió gặp lửa. Ta không thích lửa trong nhà.”
Hạo Dương cười nhạt. “Ta không là nhà huynh.”
Không đợi thêm câu nào, hắn đi thẳng. Trác Kình nheo mắt, nắm chuôi kiếm. Đến bậc hai mươi, Hạo Dương dừng, quay lại một chút: “Nếu muốn giữ thanh tịnh cho tông, trước hết giữ cho mình đừng nói bậy.”
Bóng áo trắng khuất dần. Trác Kình chép miệng, ngón tay gõ nhịp lên bao kiếm. Một sợi chỉ đỏ mảnh như tóc vừa lướt qua mu bàn tay hắn, biến mất—như dấu của tin gió nào đó.
Sân sau, Liên Tâm đang viết cấm văn trên lá sen trắng đặt trên bàn đá. Mỗi chữ nàng viết ra như sương kết thành vân, không phải mực mà là khí. Viết một chữ, nàng ho khẽ một tiếng, sắc môi nhạt đi ít nhiều. Thấy Hạo Dương đến, nàng giấu tiếng ho bằng một nụ cười.
“Đọc được gì?”
“Đủ để biết mình phải đi đâu.” Hắn bước tới, đặt ba viên đá đen nhặt ở bờ suối xuống, sắp thành hình chuông nhỏ. “Minh Nguyệt Thất Lâu có Minh Châu Chuông, Ma Hải Đông có Phong Chu Ấn Thạch. Còn Liên Hoa Cấm Văn…” Hắn nhìn những chữ đang hiện trên lá.
Liên Tâm đặt bút. “Ta đã bắt đầu. Ba mươi sáu chữ, mỗi chữ là một mũi kim. May áo cho ngươi mặc vào tim.” Nói vậy mà giọng chẳng đùa. “Hôm nay trăng còn non. Ta sẽ viết xong kịp trước khi sang tuần.”
Hạo Dương nhìn kỹ bàn tay nàng: đốt thứ hai ngón giữa hơi run. “Viết sẽ mất thọ nguyên.”
“Đổi lại, ta còn mạng ngươi đứng đây nói câu ấy.” Nàng nâng mắt, bình thản đến lạ. “Người mạnh không chỉ vì tự mình chém gió. Người mạnh vì có người khác đặt tay trên lưỡi gió, chịu đau thay một phần.”
Hắn im, rồi khẽ nói: “Đi cùng ta.”
Liên Tâm ngạc nhiên. “Đi đâu?”
“Minh Nguyệt trước, Ma Hải sau. Ta gõ chuông, ngươi giữ văn. Chúng ta về trước đêm chuông chín khắc của trời thu.” Hắn lấy từ tay áo ra lệnh bài của Tử Vân: mặt sau khắc chữ ‘Chuẩn’. “Trưởng lão đã biết. Cho phép.”
Nàng nhìn lệnh bài, gật. “Được.”
“Còn một điều.” Hắn đưa cho nàng một dải da mỏng, trên có khắc những nét giản lược. “Đường tắt qua Khiểm Mộc. Ít người đi. Nhưng rễ cây biết trói chân. Đừng đi một mình.”
Liên Tâm nhét dải da vào tay áo. “Ta vốn quen đi một mình.”
“Giờ thì không.” Hắn đáp, tự nhiên như nói một chân lý sẵn có.
Nàng khẽ bật cười, tiếng cười như giọt nước chạm đá. “Vậy đi chuẩn bị.”