Khi họ đến, trời vừa ngả hoàng hôn. Mặt trời nằm sát mặt nước, ánh đỏ loang như máu chảy trên da đầm. Nước không tĩnh, cũng chẳng động – chỉ phập phồng, hệt như thứ gì đang thở ở dưới đó.
Đầm Sấu là vùng đất cũ của Nam Hoang, từng là nơi tế chuông. Người ta nói, mỗi chiếc chuông đánh xong sẽ được thả xuống đây, để tiếng nó ngủ yên trong nước. Nhưng mấy năm gần đây, dân quanh đầm thường kể họ nghe tiếng đếm, đều đặn, từ một đến chín. Mỗi lần nước nổi bọt, người nghe tiếng ấy lại thấy lạnh ở cổ. Họ biết, tiếng thứ mười sắp được gọi.
Liên Tâm dừng bước ở bờ lau sậy, vén áo. “Chỗ này từng là Lễ Thủy Tự,” nàng nói khẽ. “Nếu chuông dưới đầm thức dậy, nó sẽ tìm người cầm ấn đầu tiên.”
Mắt Hạo Dương rọi xuống mặt nước. Không gió, nhưng những vòng tròn nhỏ vẫn dãn ra đều, như ai vừa thả tay xuống nước mà không muốn người khác biết. “Ấn đó… nằm trong ta,” hắn nói, giọng trầm. “Nếu nó gọi, ta sẽ nghe đầu tiên.”
“Không,” Trác Kình xen vào. “Nếu nó gọi, tất cả chúng ta đều nghe. Vì chúng ta đã viết tên lên cùng một tấm lụa.”
Nói rồi, hắn cắm kiếm xuống đất, rút vải phủ khỏi Minh Châu Chuông, đặt nó sát mép nước. Chuông khẽ rung một nhịp – không ai chạm vào. Tiếng ngân vang ra, lan thành gợn sáng tròn, hắt vào mặt những người đứng quanh.
Tạ Yên nghiêng đầu, lắng tai. “Có nghe không? Tiếng đếm.”
Thật vậy, từ lòng đầm, tiếng đếm nổi lên – nhỏ, chậm, dội trong xương:
“Một… hai… ba…”
Đến chín, nó ngừng, như lấy hơi. Mặt nước phồng lên một nhịp.
“Giữ im.” Liên Tâm nói, giọng thấp hơn gió. Nàng rút trâm bạc, vẽ lên mặt nước ba chữ “Chờ – Ngủ – Lặng”. Mỗi chữ viết ra, mặt nước bớt gợn, nhưng hơi lạnh từ đầm lan ra như hơi thở một con thú ngủ lâu vừa cựa mình.
Hạo Dương khép mắt, bắt ấn. Bên trong đầu, hắn nghe rõ hơn tất cả: tiếng chuông cũ, tiếng đứa trẻ, và một giọng trầm hơn, rất giống chính hắn, đang gọi:
“Ngươi nợ ta… tiếng thứ mười.”
Hắn mở mắt, đôi tròng đen thoáng nhuốm đỏ. “Nó không phải chuông,” hắn nói khàn khàn, “nó là Dạ Ấn – phần đã bị phong dưới nước.”
Liên Tâm lập tức chuyển ấn pháp, kéo luồng khí trắng bao lấy hắn. “Ngươi không được trả lời.”
“Ta không định,” Hạo Dương đáp, nhưng giọng hắn run. “Nó đang… mượn tim ta để đánh.”
Trác Kình rút kiếm, cắm ngập xuống đất trước mặt hắn. “Vậy để ta giữ nhịp.”
Ngay khi mũi kiếm chạm đất, ánh sáng từ Danh Hoàn trong tay Liên Tâm bắn ra như sợi chỉ. Những chữ tên khắc trên lụa tự sáng lên: Lâm Hạo Dương, Liên Tâm, Tạ Yên, Trác Kình – bốn ngọn lửa trắng nhỏ nổi giữa ráng đỏ. Mặt đầm hứng ánh sáng ấy, bình yên một nhịp, rồi bỗng nổi bọt ồ ạt.
Một cánh tay nước khổng lồ vươn lên từ giữa đầm, trong lòng bàn tay là chuông vỡ quai – chính là chiếc đứa trẻ từng mang đến đêm ấy. Nó cất tiếng đếm tiếp:
“Mười.”
Âm thanh không chỉ vang, nó đâm. Không khí như bị rạch, mây tan khỏi đầu đầm. Mỗi người đều cảm thấy tai mình ù, tim lệch nhịp.
Hạo Dương ngã quỵ một gối, hai tay nắm ngực. Trong đầu, giọng Dạ Ấn gào:
“Đủ rồi! Trả tiếng cho ta!”
Nhưng hắn nhớ lời đứa trẻ: Không mười.
Hắn cắn mạnh vào môi, máu tràn ra, nhỏ xuống đất. Máu chạm vào Minh Châu Chuông, chuông rung ngược – tiếng vang không đi ra ngoài, mà hút ngược vào lòng đầm.
Nước sôi, bọt vỡ thành hơi sáng. Tạ Yên hét: “Liên Tâm, khóa!”
Liên Tâm ném Danh Hoàn lên cao, lụa bung ra như cánh chim. Các chữ tên xoay quanh, quấn lấy ánh sáng của chuông, kết thành vòng khóa thứ ba – Khóa bằng người.
Ba lớp sáng hợp lại: Chuông – Danh – Máu. Mặt đầm gãy đôi, luồng nước đen ở giữa bị kéo xuống, sâu đến mức ánh sáng không chạm tới.
Giọng Dạ Ấn rít lên lần cuối:
“Ánh—”
Tiếng gọi dở dang, tắt giữa chừng.
Chỉ còn tiếng chuông vỡ rơi lại mặt nước, lăn một vòng, rồi im.
Cơn gió đầu tiên thổi qua đầm sau khi tiếng im kéo dài một khắc. Mùi nước tanh biến mất. Trên bờ, Minh Châu Chuông rạn một đường nhỏ, mảnh như vết xước móng tay. Liên Tâm khuỵu xuống, vai run. Hạo Dương đỡ nàng, bàn tay lạnh mà vững.
“Xong rồi,” Trác Kình nói, cắm kiếm vào vỏ, giọng trầm. “Dạ Ấn bị kéo xuống. Đầm sẽ ngủ ít nhất trăm năm.”
“Không phải tất cả,” Liên Tâm thở dốc. “Một phần của nó… vẫn nằm trong Hạo Dương. Nhưng giờ nó ngủ. Chỉ cần ngươi không gọi nó bằng tên thật, nó không thức.”
Hạo Dương gật. “Và tên thật đó?”
Liên Tâm mỉm cười yếu ớt. “Giờ không còn ai nhớ.”
Tạ Yên phá vỡ im lặng bằng giọng nhẹ như cười: “Vậy tốt. Để người ta nhớ ít đi cũng là một cách giữ bình yên.”
Họ đứng nhìn mặt đầm dần phẳng. Mặt trời lặn hết, chỉ còn một vệt sáng đỏ như sợi chỉ vắt ngang trời. Hạo Dương cúi nhìn chuông vỡ quai, nhặt lên. Trong lòng chuông, thay vì rỗng, là một cánh hoa sen trắng – khô, nhưng không mục.
“Liên,” hắn nói, “ngươi xem.”
Nàng nhìn, chậm rãi mỉm cười. “Nó là phần hồn của chuông. Khi tiếng ngừng, hoa nở. Chúng ta đã thắng, không phải bằng giết, mà bằng để nó yên.”
Bốn người im. Chỉ có tiếng nước đập nhè nhẹ vào bờ như lời cảm ơn muộn. Xa xa, làng Nam Hoang đốt đuốc, ánh lửa phản chiếu lên trời tím sẫm như sao nhỏ.
Đêm ấy, lần đầu tiên sau nhiều tháng, không còn ai nghe tiếng đếm trong gió.
Chỉ có một tiếng chuông cuối – thật nhẹ, thật xa –
vang lên như lời hứa của nước:
“Không mười nữa. Chỉ chín, và ngủ.”