Ánh nắng ban mai len qua tán cây, chiếu vào khung cửa sổ gỗ, xua đi hơi lạnh còn sót lại từ đêm dài. An Nhiên ngồi dậy, toàn thân ê ẩm. Cô soi gương, nhận ra quầng thâm dưới mắt hằn rõ. Đêm qua, giấc ngủ chẳng khác gì một cuộc tra tấn.
Cô lặng lẽ nhìn về phía chiếc khung ảnh đặt trên bàn học. Ánh mắt người trong ảnh dường như vẫn dõi theo cô, hiền hòa nhưng phảng phất điều gì đó khó đoán.
“Chỉ là tưởng tượng thôi…” – Nhiên tự nhủ, rồi nhanh chóng rời khỏi phòng, không muốn nhìn thêm nữa.
Sau khi ăn vội bữa sáng, cô quyết định đi dạo quanh xóm để làm quen với nơi ở mới. Con ngõ nhỏ dẫn ra đường chính khá yên tĩnh, hai bên là vài ngôi nhà lợp mái tôn hoặc mái ngói, phần lớn đã cũ kỹ.
Nhiên ghé vào một quán nước đầu ngõ. Bà chủ quán khoảng ngoài năm mươi, dáng người đẫy đà, gương mặt phúc hậu nhưng ánh mắt thoáng hiện sự cảnh giác khi thấy Nhiên.
“Cô mới đến thuê căn nhà cuối hẻm đúng không?” – Bà vừa rót trà vừa hỏi, giọng đều đều.
“Dạ vâng. Cháu tên An Nhiên. Mới dọn hôm qua thôi ạ.” – Nhiên mỉm cười, cố giữ vẻ tự nhiên.
Bà chủ quán khẽ thở dài, đặt chén trà xuống bàn.
“Căn nhà ấy… nhiều người từng thuê, nhưng rồi cũng đi hết. Ở đó… hơi khó sống.”
Nhiên thoáng giật mình. “Khó sống” – cụm từ ấy gợi lại những gì cô trải qua đêm qua. Cô chần chừ một chút rồi đánh liều hỏi:
“Cháu thấy nhà cũ thật, nhưng ngoài ra có gì bất tiện ạ?”
Bà chủ nhìn thẳng vào mắt cô, giọng trầm xuống:
“Chắc người môi giới không kể với cô đâu. Chủ cũ của căn nhà… chết trong đó. Cái chết đến giờ vẫn chưa rõ ràng. Người thì bảo tự tử, kẻ thì nói tai nạn. Nhưng lạ nhất là ai ở lâu đều nghe tiếng động lạ, thấy bóng người thoáng qua… Đêm xuống thì càng rùng rợn.”
Câu nói khiến da Nhiên nổi gai ốc. Hình ảnh bóng dáng mờ ảo trong gương vụt hiện trong đầu. Cô vội cúi xuống uống ngụm trà, che giấu sự bối rối.
“Vậy… chủ cũ là ai ạ?” – Cô hỏi, giọng nhỏ đi.
Bà chủ im lặng một lúc, như cân nhắc, rồi mới đáp:
“Cậu ấy tên Lâm. Trẻ tuổi, nghe đâu từng là họa sĩ. Người ta nói cậu ấy hiền lành, sống khép kín, chẳng mâu thuẫn với ai. Ấy vậy mà một đêm mưa, người ta phát hiện cậu ấy gục dưới chân cầu thang trong nhà. Không ai biết vì sao.”
Nhiên lặng người. Họa sĩ trẻ, một đêm mưa, chết trong căn nhà cô đang ở… Tim cô nhói lên một nhịp, khó hiểu.
Bà chủ tiếp lời, hạ giọng như sợ ai nghe thấy:
“Sau đó gia đình bán rẻ căn nhà. Người thuê đến rồi đi, vì chẳng ai chịu nổi cảm giác có người thứ hai trong nhà. Cô còn trẻ, một mình ở đó… tôi khuyên nên cân nhắc.”
Nhiên cười gượng, gật đầu. “Cháu hiểu rồi ạ. Cảm ơn bác đã chia sẻ.”
Trên đường trở về, đầu óc cô quay cuồng. Câu chuyện bà chủ quán kể khớp đến kỳ lạ với những gì Nhiên đã cảm nhận. Người trong ảnh… có lẽ chính là Lâm.
— Nếu đúng vậy… nghĩa là mình thực sự đã nhìn thấy một hồn ma?
Ý nghĩ ấy khiến bước chân cô khựng lại. Nhưng rồi, một phần khác trong cô lại thì thầm:
— Có thể nào… anh ấy không muốn làm hại mình, mà chỉ… muốn được ai đó lắng nghe?
Khi về đến nhà, ánh nắng ban trưa rọi thẳng vào hiên gỗ, tạo cảm giác ấm áp hơn nhiều. Nhiên đứng trước cửa, ngập ngừng. Trong lòng, nỗi sợ và sự tò mò đang giằng xé.
Cô khẽ nắm chặt tay, thì thầm:
“Lâm… nếu thật sự anh còn ở đây, tôi sẽ tìm hiểu sự thật cho anh. Nhưng… xin anh đừng dọa tôi nữa.”
Cánh cửa khẽ rung lên, như có luồng gió nhẹ lướt qua. Nhiên thoáng rùng mình. Song kỳ lạ thay, trong giây phút ấy, cô không còn thấy quá hoảng sợ nữa, mà thay vào đó, dâng lên một cảm giác mơ hồ… giống như có một lời hứa ngầm giữa hai thế giới.