Buổi sáng đầu tuần, Cố Như Nguyệt bước vào phim trường với tâm trạng vừa háo hức vừa lo lắng.
Dư luận từ hôm họp báo hôm qua vẫn chưa lắng xuống. Hàng loạt bình luận, tin đồn và bài viết trên mạng xã hội liên tục xuất hiện, xoay quanh mối quan hệ của cô và Lâm Kỳ Dương.
Cô mở điện thoại, nhìn dòng tin nhắn:
“Chị Nguyệt, sao chị lại thân thiết với nam diễn viên khác thế?”
“Có phải chị đang cố tạo scandal với anh kia không?”
Cô nhíu mày, cảm giác mệt mỏi và bực bội dâng lên.
Cô biết showbiz là nơi dư luận khắc nghiệt, nhưng mỗi lần những lời đồn ấy xuất hiện, cô lại cảm thấy áp lực vô cùng.
Lâm Kỳ Dương bước tới, ánh mắt dịu dàng nhưng hơi cau:
“Em sao vậy? Lại nhìn mấy tin nhảm trên mạng?”
Cô thở dài, giọng run run:
“Anh… em không biết phải làm sao. Mỗi lần xuất hiện, dư luận lại tạo ra bao nhiêu hiểu lầm.”
Anh nhẹ nhàng nắm tay cô, ánh mắt trầm:
“Đừng quan tâm. Chúng ta biết sự thật, và đó là điều quan trọng nhất. Những gì người khác nghĩ… không ảnh hưởng đến chúng ta.”
Cô nhìn anh, cảm giác ấm áp lan tỏa. Nhưng trong lòng cô vẫn còn lo lắng.
Những tin đồn, những ánh mắt soi mói… liệu tình cảm thật sự của họ có đủ mạnh để vượt qua tất cả?
Buổi trưa, cảnh quay tiếp theo yêu cầu họ cùng nhau tham dự một buổi lễ trao giải.
Cô mặc váy dạ hội, trang điểm nhẹ nhàng, nhưng vẫn không thể che giấu vẻ căng thẳng.
Máy quay lia liên tục, ánh đèn flash nhấp nháy, mọi hành động của họ đều bị ghi lại.
Một phóng viên đặt câu hỏi, giọng nghiêm trọng:
“Cặp đôi này đang hẹn hò thật hay chỉ là chiêu trò quảng bá phim?”
Cô hít sâu, giọng nhẹ nhưng chắc:
“Chúng tôi biết sự thật, và đó là tất cả những gì quan trọng.”
Anh đứng bên cạnh, nắm tay cô, ánh mắt dịu dàng:
“Em không phải lo. Anh luôn ở đây.”
Nhưng trong lòng cô, vẫn còn lo lắng.
Áp lực từ dư luận, từ những lời đồn đại và ánh mắt soi mói… tất cả đều đè nặng lên cô.
Buổi tối, đoàn phim giải tán, nhưng không khí căng thẳng vẫn còn.
Cô đứng một mình ngoài ban công, tay cầm chiếc nhẫn bạc, nhìn thành phố lấp lánh ánh đèn.
Anh bước tới, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô:
“Em lại nghĩ về dư luận à?”
Cô khẽ lắc đầu, giọng run:
“Em… sợ. Sợ mọi người hiểu lầm, sợ… anh bị ảnh hưởng.”
Anh ôm cô vào lòng, giọng trầm ấm:
“Không sao đâu. Chúng ta đã vượt qua bao nhiêu thử thách rồi. Một vài tin đồn, scandal nhỏ… không thể làm chúng ta lung lay.”
Cô tựa đầu vào vai anh, cảm giác vừa an toàn vừa lo lắng.
Nhưng một phần trong lòng cô vẫn tự hỏi: liệu họ có đủ sức để vượt qua tất cả?
Ngày hôm sau, một hiểu lầm lớn xảy ra.
Một tấm ảnh được đăng lên mạng xã hội, chụp cảnh cô và một đồng nghiệp nam khác đứng gần nhau trong hậu trường.
Dòng chú thích trên mạng: “Cô ấy đang thân thiết với nam diễn viên khác, Lâm Kỳ Dương liệu có biết không?”
Cô nhìn ảnh, cảm giác tức giận và bất lực dâng lên.
Anh nhìn tấm ảnh, ánh mắt trầm sâu nhưng không giận dữ:
“Em có giải thích không?”
Cô thở dài, giọng run run:
“Em… em không biết phải giải thích thế nào. Đó chỉ là đồng nghiệp, không có gì hơn.”
Anh nắm tay cô, ánh mắt dịu dàng:
“Anh biết. Em không cần giải thích với người khác. Quan trọng là chúng ta hiểu nhau.”
Nhưng dư luận không ngừng, các bài viết liên tục xuất hiện, kéo theo những lời bình luận cay nghiệt.
Cô cảm thấy mệt mỏi, muốn trốn tránh tất cả.
Một tuần trôi qua, áp lực từ showbiz và dư luận đẩy cô vào trạng thái căng thẳng cực độ.
Cô bắt đầu nghi ngờ bản thân, lo lắng rằng tình cảm của họ sẽ không thể chịu nổi áp lực.
Anh nhìn cô, giọng trầm ấm nhưng quyết liệt:
“Đừng nghĩ nhiều. Em là của anh, và anh sẽ không để bất cứ điều gì phá vỡ chúng ta.”
Cô nhìn anh, nước mắt trào ra, vừa hạnh phúc vừa mệt mỏi:
“Anh… em sợ. Sợ mình sẽ làm anh thất vọng.”
Anh ôm cô, giọng trầm:
“Không bao giờ. Em không làm anh thất vọng. Tình cảm của chúng ta đủ mạnh, em sẽ thấy.”
Cả hai đứng im lặng, nghe tiếng gió rít qua cửa sổ, cảm nhận nhịp tim hòa cùng nhau.
Chiếc nhẫn bạc trong tay cô lấp lánh dưới ánh đèn, như nhắc nhở về tình cảm bền vững, dù sóng gió có đến.
Ngày hôm sau, đoàn phim chuẩn bị cảnh quay cuối cùng cho phần đầu của bộ phim.
Cảnh quay yêu cầu họ thể hiện tình cảm mãnh liệt dưới ánh đèn sân khấu, trước hàng trăm người.
Anh nhìn cô, ánh mắt trầm và dịu dàng:
“Em sẵn sàng chưa?”
Cô mỉm cười, giọng nhẹ nhưng chắc:
“Em sẵn sàng. Dù dư luận thế nào, em vẫn sẽ ở bên anh.”
Máy quay bắt đầu lăn, ánh đèn chiếu sáng cả sân khấu.
Họ ôm nhau, trao ánh mắt, nụ cười và cả cảm xúc thật sự.
Không còn diễn xuất nữa, mọi cử chỉ, ánh mắt và lời nói đều tràn đầy tình cảm.
Sau cảnh quay, mọi người vỗ tay, nhưng cô và anh chỉ nhìn nhau, tim đập dồn dập.
Anh khẽ thở dài, giọng trầm:
“Chúng ta đã vượt qua tất cả rồi.”
Cô mỉm cười, cảm giác vừa nhẹ nhõm vừa hạnh phúc:
“Vâng… dù hiểu lầm hay dư luận, chúng ta vẫn ở bên nhau.”
Anh nắm tay cô, ánh mắt tràn đầy yêu thương:
“Chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt với mọi thứ, em nhé?”
Cô khẽ gật đầu, nước mắt lăn dài nhưng là những giọt nước mắt hạnh phúc.
Chiếc nhẫn bạc trên tay cô lấp lánh, chứng minh cho tình cảm chưa từng phai, cho lời hứa, và cho sự kiên cường trước mọi thử thách.
Đêm đến, họ đứng trên ban công khách sạn, nhìn thành phố ánh sáng lung linh.
Anh ôm cô từ phía sau, giọng trầm:
“Hiểu lầm, dư luận, áp lực… tất cả đều không quan trọng. Quan trọng là chúng ta đã tìm thấy nhau.”
Cô tựa vào anh, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể:
“Vâng… từ giờ, dù bão giông có đến, chúng ta vẫn sẽ cùng nhau vượt qua.”
Một cơn sóng lớn vừa đi qua, để lại bình yên và hạnh phúc.
Nhưng phía trước, vẫn còn những thử thách, những mâu thuẫn mới, và cả tình cảm ngày càng sâu sắc, sẵn sàng đưa họ vào những cao trào mới của Hồi 2.