Buổi sáng hôm sau, ánh nắng nhẹ xuyên qua khung cửa kính lớn của phim trường ngoại cảnh, rọi lên sàn gỗ bóng loáng.
Cố Như Nguyệt đứng ở lối vào, tay cầm kịch bản, nhịp tim vừa bình thường vừa hồi hộp.
Hôm nay là cảnh quay quan trọng — cảnh mà nhân vật nữ chính và nam chính gặp lại nhau trong khoảnh khắc tưởng như tình cờ nhưng lại chất chứa những cảm xúc chồng chất.
Cô hít sâu, cố gạt những hồi ức năm năm trước sang một bên.
Nhưng càng cố gạt, ký ức càng trỗi dậy. Nụ cười, ánh mắt, những buổi chiều cùng nhau đi dạo, và nhất là chiếc nhẫn bạc mà anh từng trao cô ngày ấy… tất cả dường như sống lại trong tâm trí.
Anh đứng ở góc sân khấu, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía cô.
Lâm Kỳ Dương vẫn giữ dáng điềm tĩnh, nhưng có gì đó khác trước: trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn, và lạnh lùng hơn.
Cô nhìn anh, tim đập dồn dập. Ánh mắt anh dường như nhìn thấu hết mọi ký ức cô muốn giấu, mọi cảm xúc cô chưa bao giờ hé lộ.
Máy quay bắt đầu lăn, theo từng bước chân, từng ánh mắt.
Cô cảm nhận hơi thở anh gần kề, nhớ lại những lần anh nắm tay cô, những ngày cả hai cùng cười và khóc. Tất cả ùa về, chực trào ra khiến cô run rẩy.
Cảnh quay yêu cầu họ trao nhau chiếc nhẫn tưởng như đã mất.
Cô đưa tay ra, tay hơi run. Anh chạm nhẹ vào tay cô, như muốn kiểm tra xem cô còn mạnh mẽ hay không.
Máy quay lia cận, ánh sáng chiếu lên đôi tay chạm nhau, làm nổi bật chiếc nhẫn bạc lấp lánh trong ánh nắng.
Đạo diễn hô: “Cắt!”
Nhưng cả hai vẫn đứng đó, không rời.
Anh cúi xuống, giọng trầm ấm:
“Chiếc nhẫn… em vẫn còn giữ nó sao?”
Cô ngẩng lên, mắt nhìn anh, hơi lúng túng:
“Đó… chỉ là một kỷ vật. Không có nghĩa gì đâu.”
Anh cười khẽ, ánh mắt vẫn sâu thẳm:
“Em luôn giấu cảm xúc tốt quá.”
Cô im lặng. Trong ánh mắt anh, cô thấy bóng dáng của quá khứ, của chính mình ngày xưa, khi cô còn tin rằng tình yêu đủ để chống lại mọi thứ.
Sau cảnh quay, cô bước vào phòng hóa trang, tay vẫn cầm kịch bản.
Chiếc nhẫn bạc trong túi áo khoác lóe sáng dưới ánh đèn, nhắc nhở cô về những lời hứa, về tình cảm chưa từng phai.
Trợ lý đến gần, giọng trấn an:
“Chị Nguyệt, cảnh quay quá tuyệt vời. Ánh mắt chị… chân thực đến mức khiến mọi người rơi nước mắt.”
Cô mỉm cười, nhưng sâu trong lòng vẫn có một nỗi trống rỗng.
Cô không dám nghĩ tới tương lai, chỉ sợ rằng một ánh mắt của anh có thể khiến mọi thứ quay trở lại năm năm trước, khi mọi thứ còn nguyên vẹn mà sau đó vụt mất.
Anh bước vào phòng, ánh mắt không rời cô.
“Anh cần nói chuyện.”
Cô khẽ gật đầu, không một lời đáp.
Anh ngồi xuống đối diện cô, giọng trầm:
“Em… vẫn ổn chứ?”
Cô quay mặt đi, tim thắt lại.
“Em… ổn.”
Anh hít một hơi, giọng dịu lại:
“Em biết không… năm năm trước, anh đã sai. Anh không nên để mọi chuyện kết thúc như vậy.”
Cô im lặng. Anh tiếp tục:
“Anh không biết làm sao để nói, nhưng… khi nhìn thấy em bước vào đây hôm nay, anh nhận ra… anh chưa bao giờ quên.”
Cô cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt.
“Lâm Kỳ Dương, chúng ta là bạn diễn. Xin đừng làm mọi chuyện phức tạp hơn.”
Anh mỉm cười, nhưng ánh mắt vẫn sâu thẳm:
“Anh biết… nhưng anh không thể giả vờ rằng anh không thấy em.”
Một lúc sau, đoàn phim chuẩn bị buổi chụp poster và họp báo.
Cô mặc bộ váy trắng đơn giản, tóc buông xõa, thần thái tự tin hơn rất nhiều so với năm năm trước.
Khi bước lên bục, phóng viên bắt đầu hỏi:
“Chị Nguyệt, đây là lần đầu hợp tác với Lâm Kỳ Dương sau năm năm, cảm giác thế nào?”
Cô mỉm cười, trả lời gọn:
“Chúng tôi là bạn diễn, cố gắng đem đến cho khán giả một bộ phim cảm xúc và chân thực nhất.”
Anh đứng bên cạnh, ánh mắt dõi theo cô.
Trong giây lát, cô nhận ra một điều quen thuộc: nụ cười ẩn trong ánh mắt anh, vẫn ấm áp và dịu dàng như trước.
Buổi chiều, cảnh quay ngoài trời tiếp tục.
Anh tiến lại gần, ánh mắt dừng lại nơi tay cô, nơi chiếc nhẫn.
“Em không cần giấu anh nữa. Anh biết em vẫn còn tình cảm.”
Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh:
“Anh… đừng hiểu nhầm. Chúng ta… chỉ là bạn diễn thôi.”
Anh khẽ cười, đặt tay lên vai cô:
“Anh không cần hiểu nhầm. Anh chỉ muốn biết… em còn đó, còn tình cảm đó, hay đã quên hết?”
Cô nhìn thẳng vào mắt anh, và trong ánh mắt ấy, anh đọc thấy tất cả: nỗi nhớ, sự do dự, và cả tình cảm chưa bao giờ phai.
Đêm đến, đoàn phim về hết, chỉ còn ánh đèn vàng nhạt phản chiếu trong phòng hóa trang.
Cô ngồi lặng, tay vẫn cầm chiếc nhẫn bạc.
Cô biết rằng mọi thứ sắp tới sẽ khó khăn.
Không chỉ là cảnh quay, không chỉ là phim ảnh, mà là trái tim cô, là anh, là tất cả những gì từng mất và giờ đây đang trở lại.
Cô nhắm mắt, hít sâu, tự nhủ:
Lần này, em sẽ không để mọi thứ trôi qua. Em sẽ đối diện anh, đối diện cảm xúc, đối diện quá khứ. Dù khó khăn, dù đau đớn, em sẽ bước tiếp.
Và ở đâu đó, anh cũng đang đứng ngoài trời, nhìn về phía phòng hóa trang, ánh mắt trầm lắng:
Anh sẽ không để em đi lần nữa. Chiếc nhẫn này… là minh chứng cho điều đó.
Mưa nhẹ rơi ngoài cửa sổ, ánh sáng phản chiếu lên chiếc nhẫn, ký ức và hiện tại giao nhau.
Một cuộc tái ngộ không chỉ là vai diễn trên phim trường… mà là sự khởi đầu cho một hành trình cảm xúc, nơi hai trái tim từng xa cách đang dần hòa nhịp lại.