Cơn mưa bất chợt đổ xuống vào buổi chiều, làm mọi thứ quanh phim trường ướt sũng.
Cố Như Nguyệt ngồi trong phòng hóa trang, nhìn ra ngoài cửa sổ. Những giọt mưa lăn dài trên kính, giống như từng kỷ niệm đang trôi về, ướt đẫm và nặng nề.
Chiếc nhẫn bạc trong túi áo cô phát sáng dưới ánh đèn vàng, nhắc nhở cô về một lời hứa chưa từng phai, về một quá khứ vừa đau vừa ngọt ngào.
Anh đứng ngoài, dưới mái hiên nhỏ của phim trường, nhìn cô qua cửa kính. Ánh mắt anh sâu thẳm, pha lẫn lo lắng và nỗi nhớ.
Bóng dáng cô nhỏ bé, ngồi im lặng, làm tim anh nhói lên. Anh từng nghĩ rằng sau năm năm, mọi thứ sẽ trôi qua. Nhưng giờ đây, khi nhìn thấy cô, mọi thứ như quay ngược trở lại.
Cô đứng dậy, khoác áo mưa bước ra ngoài sân.
Mưa ướt tóc cô, áo cô dính vào cơ thể, nhưng cô không quan tâm.
Mỗi bước chân trên nền đất ướt, cô như đang bước qua quá khứ và hiện tại, giữa cảm giác sợ hãi và mong đợi.
Anh tiến lại gần, đôi tay vươn ra nhưng không chạm vào cô, chỉ dừng lại ở khoảng cách vừa đủ để cả hai cảm nhận nhịp tim của nhau.
“Em…” Anh bắt đầu, nhưng dừng lại. Giọng anh trầm lắng, nặng nề như dòng mưa đang rơi: “Em có biết… anh đã chờ khoảnh khắc này bao lâu không?”
Cô nhìn anh, ánh mắt căng lên, vừa sợ hãi vừa bối rối:
“Chúng ta là bạn diễn, anh biết điều đó mà.”
Anh bước thêm một bước, ánh mắt thăm dò, giọng anh trở nên dịu dàng hơn:
“Anh không hỏi về vai diễn. Anh chỉ muốn biết… trái tim em, sau năm năm, vẫn còn dành cho anh chứ?”
Cô nhắm mắt, lồng ngực căng thẳng. Mưa rơi trên tóc, hòa cùng nhịp tim dồn dập.
“Anh… đừng thử thăm dò em nữa.” Cô nói, giọng run run. “Em không muốn…”
Anh khẽ cười, nụ cười mờ ảo dưới màn mưa, nhưng ánh mắt vẫn sâu thẳm:
“Anh cũng không muốn giả vờ. Anh biết em chưa từng quên, và anh… cũng vậy.”
Khoảnh khắc ấy, mọi thứ xung quanh như im lặng. Tiếng mưa trở thành nhạc nền duy nhất, hòa cùng nhịp thở của hai người.
Cô nhìn anh, cảm nhận từng chi tiết quen thuộc: mái tóc, đôi mắt, cách anh hơi nhíu mày khi tập trung nhìn cô.
Mọi ký ức năm năm trước ùa về, đau và ngọt đan xen.
Anh đưa tay ra, lần này chạm vào tay cô thật nhẹ.
Cô hơi giật mình, tim dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Chiếc nhẫn…” Anh nói, giọng thấp, nhìn sâu vào mắt cô.
Cô lặng thinh, cảm giác vừa ngại ngùng vừa dâng trào.
Cảnh quay hôm nay sẽ là cảnh họ đi dạo ngoài trời, nhưng dưới mưa, nó trở thành khoảnh khắc thật hơn bao giờ hết.
Anh bước gần hơn, đôi tay đặt trên vai cô, vừa đủ để cô cảm nhận hơi ấm mà không quá xâm phạm.
“Em không cần giả vờ trước anh nữa. Anh biết em vẫn còn tình cảm.”
Cô nhắm mắt, cố kìm nén dòng nước mắt và cảm xúc dâng trào:
“Anh… đừng hiểu nhầm. Chúng ta… chỉ là bạn diễn.”
Anh mỉm cười, ánh mắt vẫn đượm nỗi niềm:
“Anh không cần hiểu nhầm. Anh chỉ muốn biết… em còn đó, hay đã quên hết?”
Cô mở mắt, nhìn thẳng vào anh, và trong ánh mắt ấy, anh đọc thấy tất cả: nỗi nhớ, sự do dự, và tình cảm chưa từng phai.
Máy quay từ phía đoàn phim lăn, nhưng cả hai như không để ý, toàn bộ thế giới chỉ còn lại hai người, mưa rơi và ánh mắt chạm nhau.
Buổi tối, đoàn phim giải tán, chỉ còn mưa rơi lất phất.
Cô ngồi trên băng ghế, tay cầm chiếc nhẫn bạc, ánh sáng đèn hắt lên mặt, khiến đôi mắt cô long lanh.
Anh đứng gần, giọng trầm:
“Ngày mai là cảnh quan trọng nhất, anh sẽ không để em phải giả vờ. Anh muốn mọi thứ thật.”
Cô nhìn anh, ánh mắt hòa lẫn giữa sợ hãi và mong đợi:
“Anh… liệu em có đủ dũng khí để đối diện anh không?”
Anh tiến lại gần, ánh mắt thẳm sâu:
“Anh tin em đủ dũng khí. Và anh… cũng vậy.”
Cô cảm nhận hơi thở anh gần kề, tim đập rộn ràng.
Mưa rơi ngoài cửa sổ, ánh sáng đèn phản chiếu lên chiếc nhẫn, nhắc nhở về quá khứ, về lời hứa, và tình yêu chưa từng phai.
Cô ngồi lặng, tay vẫn giữ chiếc nhẫn bạc, cảm giác vừa run vừa mạnh mẽ.
Cô biết rằng mọi thứ sắp tới sẽ khó khăn. Không chỉ là cảnh quay, không chỉ là phim ảnh, mà là trái tim cô, là anh, là tất cả những gì từng mất và giờ đây đang trở lại.
Anh đứng ngoài, nhìn về phía cô, ánh mắt trầm lắng, quyết tâm:
Anh sẽ không để em đi lần nữa. Chiếc nhẫn này là minh chứng cho điều đó.
Mưa nặng hạt hơn, phủ lên cả phim trường.
Cô nhắm mắt, hít thật sâu, tự nhủ:
Lần này, em sẽ không để mọi thứ trôi qua. Em sẽ đối diện anh, đối diện cảm xúc, đối diện quá khứ. Dù khó khăn, dù đau đớn, em sẽ bước tiếp.
Anh nhẹ nhàng nắm tay cô, lần này là chạm thật, nhưng không ép buộc.
Cô cảm nhận hơi ấm lan truyền từ tay anh, tim cô đập mạnh hơn, cảm giác vừa sợ hãi vừa hạnh phúc.
Mưa rơi, ánh sáng phản chiếu, ký ức và hiện tại giao nhau.
Một cuộc tái ngộ không chỉ là vai diễn trên phim trường… mà là sự khởi đầu cho một hành trình cảm xúc, nơi hai trái tim từng xa cách đang dần hòa nhịp lại.
Buổi đêm kết thúc, nhưng trong lòng cả hai, cảm xúc chưa từng có dấu hiệu lắng xuống.
Cô ngẩng nhìn anh, đôi mắt đẫm mưa nhưng tràn đầy quyết tâm.
Anh nhìn cô, ánh mắt trầm sâu, nhấn mạnh một điều:
Dù có bão giông, anh cũng sẽ không để em rời khỏi anh lần nữa.
Mưa vẫn rơi ngoài trời, hòa cùng nhịp thở, nhịp tim và ánh mắt của hai người.
Chiếc nhẫn bạc lấp lánh trong tay cô, như chứng minh một lời hứa, một tình yêu chưa từng phai, và một cuộc hành trình mới vừa bắt đầu.