Ngày hôm sau, trời vẫn âm u sau cơn mưa đêm qua.
Phim trường ngoại cảnh được phủ một lớp sương mỏng, ẩm ướt, khiến khung cảnh vừa mơ hồ vừa lãng mạn.
Cố Như Nguyệt đứng trong phòng hóa trang, tay cầm kịch bản, nhìn qua cửa kính.
Trong lòng cô vẫn còn dư âm của đêm mưa hôm qua — ánh mắt anh, hơi thở anh, và cảm giác vừa ngọt ngào vừa đau đớn mà cô chưa thể quên.
Anh đứng ngoài, dưới mái hiên, nhìn vào cô.
Ánh mắt ấy không chỉ là ánh mắt của một người đồng nghiệp, mà là ánh mắt của người đàn ông đã chiếm một phần trái tim cô năm năm trước.
Mỗi khi nhìn thấy cô, anh cảm nhận nỗi nhớ dồn nén, cùng cảm giác vừa hối hận vừa khao khát được gần cô.
Cô khoác áo khoác bước ra ngoài, từng bước chân chạm đất ẩm ướt.
Anh tiến lại gần, ánh mắt không rời.
“Em…” Anh bắt đầu, giọng trầm, dày đặc cảm xúc, “em có biết… anh đã chờ khoảnh khắc này bao lâu không?”
Cô hít sâu, cố kìm nén cảm xúc:
“Chúng ta là bạn diễn, anh biết điều đó.”
Anh tiến thêm một bước, giọng dịu dàng nhưng tràn đầy quyết tâm:
“Anh không hỏi về vai diễn. Anh chỉ muốn biết… trái tim em, sau năm năm, vẫn còn dành cho anh chứ?”
Cô nhắm mắt, lồng ngực căng thẳng. “Anh… đừng thử thăm dò em nữa. Em không muốn…”
Anh nắm tay cô thật nhẹ, hơi ấm từ tay anh lan tỏa khắp cơ thể cô.
“Anh không giả vờ. Anh biết em chưa từng quên, và anh… cũng vậy.”
Cô rung động, cảm giác vừa sợ hãi vừa hạnh phúc. Mưa rơi tầm tã, hòa vào nhịp tim hai người.
Máy quay từ phía đoàn phim lăn, nhưng cả hai như không để ý, toàn bộ thế giới chỉ còn lại họ, mưa rơi và ánh mắt chạm nhau.
Buổi trưa, đoàn phim tạm nghỉ.
Cô ngồi trên ghế, tay vẫn cầm chiếc nhẫn bạc, ánh sáng phản chiếu lấp lánh.
Anh bước đến, đứng cạnh, ánh mắt trầm:
“Chiếc nhẫn… em đã giữ nó bao lâu?”
Cô lặng im, giọng run run:
“Suốt năm năm… nhưng không có nghĩa gì đâu.”
Anh cười nhẹ, nhưng nụ cười đó lại khiến trái tim cô nhói lên:
“Anh biết… nhưng anh vẫn muốn nhìn nó, bởi nó gợi nhắc anh về em.”
Khoảnh khắc ấy, mọi ký ức ùa về.
Cô nhớ lại lần đầu tiên anh trao chiếc nhẫn, ngày cả hai còn trẻ, ngây thơ, tin vào tương lai.
Anh đã nói: “Dù tương lai thế nào, hãy giữ chiếc nhẫn này. Như giữ anh trong tim em.”
Cô đã giữ nó, suốt năm năm qua, trong im lặng. Và bây giờ, cô nhận ra, mỗi lần chạm vào chiếc nhẫn là mỗi lần trái tim cô nhớ về anh, về những ngày chưa từng có lỗi lầm, chưa từng có chia ly.
Anh cúi xuống, giọng trầm:
“Em có biết… năm năm qua, anh từng hối hận đến nhường nào không? Mỗi ngày đều nhớ em, nhưng lại không dám đến gần?”
Cô lặng im. Tim cô như muốn vỡ tan.
“Anh… bây giờ thì sao? Chúng ta… chỉ là bạn diễn thôi, đúng không?”
Anh cười khẽ, ánh mắt vẫn đượm nỗi niềm:
“Anh không muốn giả vờ. Anh chỉ muốn em biết… anh chưa bao giờ quên.”
Buổi chiều, cảnh quay tiếp tục, hai người phải đi dạo trong công viên, vừa trò chuyện vừa xoa dịu những hiểu lầm.
Mưa tạnh, nhưng không khí vẫn ẩm ướt và lạnh.
Anh đi sát bên cô, đôi vai chạm nhẹ, vừa đủ để cô cảm nhận hơi ấm.
Cô cúi mặt, cố kìm nén cảm xúc, nhưng từng lời anh nói, từng ánh mắt anh trao cô đều khiến cô rối bời.
“Em biết không… mỗi khi nhìn thấy em, anh muốn nói hết tất cả nhưng không biết bắt đầu từ đâu.”
Cô lặng im, cảm giác vừa muốn trốn tránh vừa muốn nghe thêm.
“Anh… anh có biết em từng mơ về khoảnh khắc này không?” Anh tiếp tục, giọng trầm ấm. “Em vẫn ở trong tim anh, năm năm qua chưa từng rời đi.”
Cô quay mặt đi, nước mắt lăn dài:
“Anh… anh đừng… làm em khó xử.”
Anh bước lại gần, ánh mắt dừng lại nơi tay cô, nơi chiếc nhẫn.
“Anh không muốn làm khó em. Anh chỉ muốn em hiểu… anh vẫn luôn ở đây, chờ đợi, yêu em theo cách của riêng mình.”
Cô ngẩng lên, nhìn thẳng vào anh, và trong ánh mắt ấy, anh đọc thấy tất cả: nỗi nhớ, sự do dự, và tình cảm chưa từng phai.
Buổi tối, đoàn phim về hết, chỉ còn ánh đèn vàng nhạt phản chiếu trong phòng hóa trang.
Cô ngồi lặng, tay vẫn giữ chiếc nhẫn bạc, cảm giác vừa run vừa mạnh mẽ.
Anh đứng ngoài, giọng trầm:
“Ngày mai là cảnh quan trọng nhất. Anh sẽ không để em phải giả vờ. Anh muốn mọi thứ thật.”
Cô nhìn anh, ánh mắt hòa lẫn giữa sợ hãi và mong đợi:
“Anh… liệu em có đủ dũng khí để đối diện anh không?”
Anh tiến lại gần, ánh mắt thẳm sâu:
“Anh tin em đủ dũng khí. Và anh… cũng vậy.”
Cô cảm nhận hơi thở anh gần kề, tim đập rộn ràng.
Mưa rơi ngoài cửa sổ, ánh sáng đèn phản chiếu lên chiếc nhẫn, nhắc nhở về quá khứ, về lời hứa, và tình yêu chưa từng phai.
Cô ngồi lặng, tay vẫn giữ chiếc nhẫn bạc, cảm giác vừa run vừa mạnh mẽ.
Cô biết rằng mọi thứ sắp tới sẽ khó khăn. Không chỉ là cảnh quay, không chỉ là phim ảnh, mà là trái tim cô, là anh, là tất cả những gì từng mất và giờ đây đang trở lại.
Anh đứng ngoài, nhìn về phía cô, ánh mắt trầm lắng, quyết tâm:
Anh sẽ không để em đi lần nữa. Chiếc nhẫn này là minh chứng cho điều đó.
Đêm kết thúc, nhưng trong lòng cả hai, cảm xúc chưa từng có dấu hiệu lắng xuống.
Cô ngẩng nhìn anh, đôi mắt đẫm mưa nhưng tràn đầy quyết tâm.
Anh nhìn cô, ánh mắt trầm sâu, nhấn mạnh một điều:
Dù có bão giông, anh cũng sẽ không để em rời khỏi anh lần nữa.
Mưa vẫn rơi ngoài trời, hòa cùng nhịp thở, nhịp tim và ánh mắt của hai người.
Chiếc nhẫn bạc lấp lánh trong tay cô, như chứng minh một lời hứa, một tình yêu chưa từng phai, và một cuộc hành trình mới vừa bắt đầu.