Buổi tối hôm đó, phim trường vắng lặng.
Chỉ còn ánh đèn vàng nhạt chiếu xuống sân khấu, phản chiếu từng giọt mưa rơi còn sót lại từ chiều.
Cố Như Nguyệt đứng một mình ngoài hành lang, tay ôm kịch bản nhưng không đọc.
Trong lòng cô là sự hỗn độn: nỗi nhớ anh, sự bối rối, và một chút lo sợ không tên.
Anh xuất hiện từ bóng tối, dáng điềm tĩnh nhưng ánh mắt chứa đầy cảm xúc.
“Mọi người về hết rồi… sao em còn ở đây?” Anh hỏi, giọng trầm nhưng nhẹ nhàng.
Cô quay mặt đi, cố giấu nụ cười vừa bối rối vừa mỉm:
“Em… cần không gian một chút.”
Anh tiến đến gần, ánh mắt dõi theo từng cử chỉ cô.
“Không gian? Hay là… đang nghĩ về anh?” Anh hỏi, nụ cười khẽ hiện trên môi.
Cô lặng thinh. Trong lòng cô, mọi cảm xúc dâng trào.
Năm năm qua, cô đã cố gắng quên anh, nhưng mỗi lần gặp lại, trái tim cô vẫn như trẻ lại.
Anh nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô.
“Em không cần giả vờ nữa. Anh biết em vẫn còn tình cảm.”
Cô quay sang nhìn anh, đôi mắt đẫm nước:
“Anh… đừng hiểu nhầm. Chúng ta là bạn diễn thôi.”
Anh cười, nhưng trong mắt là nỗi niềm chưa hề phai:
“Anh không cần hiểu nhầm. Anh chỉ muốn biết… em còn đó, hay đã quên hết?”
Cô cảm thấy tim mình rung lên.
Từng ký ức ùa về: lần đầu tiên anh trao cô chiếc nhẫn bạc, những ngày họ cùng nhau cười và khóc, cả những ngày chia ly và nuối tiếc.
Chiếc nhẫn trong túi áo cô sáng lấp lánh dưới ánh đèn, như nhắc nhở cô rằng tình cảm chưa bao giờ mất đi.
Anh nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm như muốn đọc hết mọi suy nghĩ.
“Em có biết… năm năm qua, anh từng hối hận đến nhường nào không? Mỗi ngày đều nhớ em, nhưng lại không dám đến gần?”
Cô im lặng.
“Anh… bây giờ thì sao? Chúng ta… chỉ là bạn diễn thôi, đúng không?”
Anh bước lại gần hơn, tay nắm tay cô, hơi ấm lan tỏa:
“Anh không muốn giả vờ. Anh chỉ muốn em biết… anh chưa bao giờ quên.”
Cô rung động, cảm giác vừa sợ hãi vừa hạnh phúc.
Anh nhìn cô, giọng trầm ấm:
“Em có biết… hôm nay, khi nhìn thấy em trên phim trường, anh đã sợ mất em lần nữa không?”
Cô hít sâu, lòng tràn đầy cảm xúc:
“Anh… em cũng vậy. Em… vẫn chưa quên.”
Anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhưng quyết liệt:
“Vậy thì… hãy cho anh một cơ hội. Cho chúng ta một cơ hội.”
Cô nhìn anh, nước mắt trào ra, nhưng là những giọt nước mắt vừa đau vừa hạnh phúc.
“Anh… em sợ.”
Anh đặt tay lên má cô, lau đi giọt nước mắt, nụ cười tràn đầy yêu thương:
“Anh cũng sợ… nhưng anh không muốn bỏ lỡ lần này. Lần này, chúng ta sẽ không để mất nhau nữa.”
Đêm đó, mưa tạnh nhưng bầu trời vẫn ẩm ướt, hương mưa vương vấn khắp phim trường.
Cả hai ngồi cạnh nhau trên bậc thang, im lặng.
Không cần lời nói, ánh mắt và cử chỉ đã nói lên tất cả.
Mọi khoảng cách, mọi nghi ngại, mọi nỗi sợ hãi dường như tan biến, chỉ còn lại cảm giác an toàn và gắn kết.
Anh nhẹ nhàng nắm tay cô, lồng bàn tay cô vào tay anh.
Cô cảm nhận được hơi ấm lan tỏa khắp cơ thể.
“Chiếc nhẫn… em vẫn giữ nó, đúng không?” Anh hỏi, ánh mắt nhìn sâu vào cô.
Cô khẽ gật đầu, giọng run run:
“Suốt năm năm… nhưng không có nghĩa gì đâu.”
Anh mỉm cười, đặt chiếc nhẫn vào tay cô, như muốn nhắc nhở:
“Anh biết… nhưng anh muốn nhìn thấy nó, bởi nó là minh chứng cho tình cảm của chúng ta. Cho anh, cho em, và cho quá khứ chưa từng mất đi.”
Cô nhìn anh, nước mắt lại trào ra, lần này là những giọt nước mắt thật sự tràn đầy hạnh phúc.
“Anh… anh có biết… em từng mơ về khoảnh khắc này không?” Cô thì thầm.
Anh khẽ ôm cô vào lòng, cảm nhận nhịp tim cô dồn dập:
“Anh biết… và anh cũng từng mơ về khoảnh khắc này.”
Cả hai im lặng, chỉ còn tiếng mưa nhè nhẹ trên mái tôn và nhịp tim hòa cùng nhau.
Cảm xúc dâng trào, những ngày tháng xa cách, những nghi ngờ, những tổn thương, tất cả đều hội tụ trong khoảnh khắc này.
Ngày hôm sau, đoàn phim trở lại công việc.
Nhưng trong lòng họ, tình cảm không còn có thể che giấu.
Mỗi cảnh quay, mỗi ánh mắt, mỗi cử chỉ đều mang theo dư âm của đêm qua.
Đôi khi ánh mắt họ chạm nhau, cả hai đều cảm nhận được nhịp tim đập rộn ràng, không còn là bạn diễn nữa mà là hai trái tim đang tìm đường về bên nhau.
Cảnh quay hôm nay là cảnh họ cùng nhau chia sẻ nỗi lòng, nhưng dưới lớp kịch bản, là những cảm xúc thật.
Anh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng và ấm áp:
“Anh sẽ không để em đi lần nữa. Dù có bão giông, anh cũng sẽ giữ em bên anh.”
Cô mỉm cười, trái tim mềm nhũn:
“Anh… em cũng vậy. Em sẽ không rời anh nữa.”
Chiếc nhẫn bạc trên tay cô lấp lánh trong ánh sáng, như minh chứng cho tình cảm, cho lời hứa, và cho bước ngoặt mới của họ.
Đêm đến, phim trường vắng lặng.
Cả hai đứng bên nhau, nhìn bầu trời đầy sao.
Anh nắm tay cô, ánh mắt sâu thẳm:
“Chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đây, em nhé?”
Cô khẽ gật đầu, trái tim dâng trào hạnh phúc:
“Vâng… từ đây, chúng ta sẽ không bỏ lỡ nhau nữa.”
Mưa đã tạnh, nhưng cảm xúc vẫn còn nguyên vẹn, như cơn bão vừa đi qua, để lại bình yên và hạnh phúc trong lòng.
Một bước ngoặt mới vừa mở ra, đánh dấu một chương hoàn toàn khác trong hành trình tình cảm của họ, nơi quá khứ và hiện tại hòa quyện, và tương lai đang chờ đợi phía trước.