tình nhân trên màn ảnh

Chương 7: BÃO GIÔNG PHÍA TRƯỚC


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, ánh nắng đầu thu len qua khung cửa kính của văn phòng đoàn phim.

Cố Như Nguyệt bước vào, tay cầm kịch bản và máy tính bảng, nhưng trong lòng vẫn còn dư âm của đêm mưa hôm qua.

Cô biết, mọi chuyện với Lâm Kỳ Dương đã bước sang một chương mới, nhưng không phải vì vậy mà con đường phía trước dễ dàng.

Điện thoại cô rung.

Tin nhắn từ quản lý phim trường hiện lên:

“Chị Nguyệt, gia đình anh Lâm vừa gọi, họ muốn gặp chị. Họ nói chuyện quan trọng.”

Cô thở dài, cảm giác lo lắng dâng lên.

Gia đình anh luôn là một phần khó khăn với bất kỳ ai, và giờ đây, cô sẽ phải đối mặt với họ, không chỉ là với tư cách bạn diễn mà còn là người đang len lỏi vào trái tim Lâm Kỳ Dương.

Cô đi tới khách sạn nơi gia đình anh đang lưu trú. Cánh cửa mở ra, mẹ anh đứng đó, ánh mắt sắc lạnh nhưng không che giấu được sự quan tâm.

“Như Nguyệt… tôi nghe nói hai đứa gặp lại nhau,” bà nói, giọng vừa nghiêm khắc vừa trầm lắng.

Cô cúi đầu, giọng dịu dàng:

“Dạ, thưa cô, chúng tôi chỉ là bạn diễn, không…”

Mẹ anh nhíu mày, nhưng đôi mắt lại ánh lên điều gì đó mà cô không thể đoán.

“Không? Hay là… em không nhận ra tình cảm thực sự của mình?” Bà hỏi, giọng vừa nghiêm nghị vừa tò mò.

Cô sững người, cảm giác bối rối lan tỏa.

Trước đây cô từng tưởng rằng chỉ cần giữ khoảng cách với anh là đủ. Nhưng giờ đây, ánh mắt anh, hơi thở anh, và cả gia đình anh… tất cả đều khiến cô không thể giả vờ được nữa.

Trong khi đó, Lâm Kỳ Dương xuất hiện, ánh mắt trầm sâu khi thấy cô đứng trước mẹ.

Anh nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô:

“Bình tĩnh, em nhé. Mọi chuyện sẽ ổn.”

Cô mỉm cười, nhưng tim vẫn đập nhanh.

Mẹ anh bước đến gần, đặt tay lên bàn, giọng nghiêm:

“Anh Lâm, em ấy có thực sự phù hợp với con không?”

Anh cúi đầu, giọng trầm:

“Con biết cảm giác của cô. Nhưng tình cảm này… là thật. Con sẽ không để mất cô ấy nữa.”

Cô cảm nhận được sự ấm áp từ anh, nhưng lòng vẫn lo lắng.

Gia đình anh, ánh mắt nghiêm khắc, và sự quan tâm vừa lo lắng vừa kiểm soát… tất cả tạo thành thử thách không nhỏ cho mối quan hệ của họ.

Trở lại phim trường, bầu không khí trở nên căng thẳng.

Một biên tập viên mới đến, mang theo những thông tin không rõ ràng về tin đồn của hai người.

“Hai người biết tin này chưa? Một vài tờ báo đang viết rằng… họ tái hợp vì quảng bá phim, chứ không phải tình cảm thật.”

Cô nhìn anh, đôi mắt lo lắng, nhưng anh chỉ mỉm cười nhẹ:

“Đừng quan tâm. Chúng ta biết sự thật là gì.”

Nhưng trong lòng cô, vẫn có một nỗi sợ hãi: liệu công chúng và gia đình anh có chấp nhận tình cảm thật sự giữa hai người?

Những thử thách từ showbiz, từ dư luận và sự soi mói… tất cả đều như những cơn bão giông phía trước.

Buổi tối, cảnh quay quan trọng tiếp theo diễn ra: họ phải thực hiện cảnh tình cảm dưới mưa nhân tạo.

Anh bước tới, nhìn cô, ánh mắt trầm và dịu dàng:

“Em sợ không?”

Cô nhìn anh, giọng run:

“Em… không.”

Anh nắm tay cô, hơi ấm lan tỏa, như muốn truyền sức mạnh:

“Anh sẽ luôn ở đây. Không để em phải đối mặt một mình.”

Máy quay bắt đầu lăn, từng giọt mưa nhân tạo rơi xuống, hòa cùng ánh sáng vàng nhạt.

Cô cảm nhận được cảm xúc thật, không còn là diễn xuất.

Mỗi ánh mắt, mỗi cử chỉ, mỗi nụ cười đều thấm đẫm cảm xúc mà họ đã giữ kín bấy lâu.

Anh nhìn cô, giọng trầm:

“Em có biết… từ lúc gặp lại, anh chưa từng rời mắt khỏi em?”

Cô cảm thấy tim mình rung lên:

“Anh… em cũng vậy.”

Một khoảnh khắc im lặng, cả hai đứng dưới mưa, không cần lời nói, chỉ cần ánh mắt và cảm giác.

Máy quay lăn, nhưng thế giới như dừng lại.

Sau cảnh quay, đoàn phim giải tán.

Cô đứng một mình, tay vẫn cầm chiếc nhẫn bạc.

Anh bước tới, ánh mắt trầm sâu:

“Em đã bao giờ hối hận chưa?”

Cô lắc đầu, giọng dịu:

“Chưa. Nhưng em… sợ tương lai.”

Anh nắm tay cô, nhẹ nhàng:

“Anh cũng sợ… nhưng chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua.”

Cả hai đứng im lặng, nghe tiếng mưa nhỏ còn sót lại, cảm nhận nhịp tim hòa cùng nhau.

Chiếc nhẫn bạc trong tay cô như minh chứng cho tình cảm chưa từng phai, cho lời hứa và cho bước ngoặt mới trong cuộc đời họ.

Gia đình anh xuất hiện lần nữa, nhưng lần này là buổi tối tại biệt thự.

Bố anh, người ít khi bộc lộ cảm xúc, nhìn cô với ánh mắt nghiêm:

“Như Nguyệt, con trai tôi không phải là người dễ rung động. Nếu em thực sự nghiêm túc… em phải chứng minh điều đó.”

Cô cảm nhận áp lực, nhưng nhìn anh, thấy sự ủng hộ, và lòng cô vững vàng:

“Dạ, thưa chú. Em sẽ chứng minh. Em yêu anh ấy, và em sẽ không làm anh ấy thất vọng.”

Anh nắm tay cô, mỉm cười:

“Anh đã nói rồi, từ nay về sau, không để mất nhau nữa.”

Đêm kết thúc, nhưng thử thách mới chỉ bắt đầu.

Công chúng, showbiz, gia đình, và cả quá khứ… tất cả như cơn bão đang chờ đợi phía trước.

Nhưng giờ đây, họ đã sẵn sàng, cùng nhau đối diện tất cả, để tình cảm không chỉ là lời hứa, mà là sự thật.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×