Sáng hôm sau, Cố Như Nguyệt vừa mở điện thoại thì hàng loạt thông báo từ mạng xã hội và các tờ báo điện tử hiện lên.
Tin tức về cô và Lâm Kỳ Dương chiếm trọn trang đầu: “Cặp đôi tái hợp sau năm năm vì quảng bá phim?”
“Liệu tình cảm có thật hay chỉ là chiêu trò PR?”
“Mối quan hệ trong showbiz: đâu là sự thật?”
Cô thở dài, cảm giác áp lực dâng lên.
Năm năm qua cô đã quen với sự bình yên, giờ đây mọi ánh mắt, mọi lời bình luận đều soi thấu từng hành động của cô.
Cô nhắn tin cho anh:
“Anh… chuyện này… em không biết phải đối mặt thế nào.”
Một lát sau, Lâm Kỳ Dương trả lời:
“Đừng lo. Chúng ta biết sự thật, và đó là điều quan trọng nhất.”
Nhưng chỉ đọc tin nhắn thôi, cô cũng cảm thấy trái tim nặng trĩu.
Cô biết, dư luận showbiz không dễ dàng bỏ qua, và mọi thứ cô từng cố gắng che giấu giờ đây đều bị phơi bày.
Tại phim trường, bầu không khí trở nên căng thẳng.
Các phóng viên, paparazzi liên tục xuất hiện, hỏi những câu khó chịu:
“Chị Nguyệt, chị có thực sự yêu anh Lâm không?”
“Cặp đôi tái hợp vì phim hay vì tình cảm thật?”
Cô cười khẽ, cố giữ bình tĩnh:
“Chúng tôi là bạn diễn. Cảm xúc… là thật, nhưng chúng tôi không cần giải thích mọi điều cho dư luận.”
Lâm Kỳ Dương bước tới, ánh mắt trầm:
“Em không phải lo. Anh sẽ đứng cạnh em.”
Cô nhìn anh, cảm giác vừa ấm áp vừa lo lắng.
Dư luận như cơn sóng mạnh mẽ, muốn nhấn chìm tất cả. Nhưng anh ở đây, tay nắm tay cô, là điểm tựa duy nhất.
Buổi chiều, đoàn phim thực hiện cảnh quay trên sân thượng, ánh nắng chiều rọi qua những tầng kính.
Cảnh quay yêu cầu họ phải thể hiện tình cảm mãnh liệt, nhưng thực tế, áp lực từ dư luận khiến cả hai vừa tập trung vừa căng thẳng.
Anh nhìn cô, giọng trầm:
“Em có sợ không? Mọi người đang chú ý đến chúng ta.”
Cô khẽ mỉm cười, cố kìm nén cảm xúc:
“Em… sợ, nhưng em sẽ không rời tay anh.”
Máy quay bắt đầu lăn, từng ánh mắt, từng cử chỉ đều tràn đầy cảm xúc thật.
Anh ôm cô trong vòng tay, và lần này, không còn là diễn xuất nữa.
Cô cảm nhận hơi ấm, trái tim dồn dập, cảm giác vừa run rẩy vừa hạnh phúc.
Khi cảnh quay kết thúc, cả hai đứng dưới ánh nắng chiều, nhìn nhau im lặng.
Anh thở dài, giọng trầm:
“Đôi khi anh cũng cảm thấy áp lực, nhưng nhìn em, anh biết mình phải mạnh mẽ.”
Cô khẽ gật đầu, ánh mắt tràn đầy quyết tâm:
“Em cũng vậy. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua tất cả.”
Tối hôm đó, hai người trở về khách sạn, nhưng điện thoại không ngừng rung.
Tin nhắn từ quản lý, từ phóng viên, từ fan hâm mộ… tất cả đều đề cập đến mối quan hệ của họ.
Cô mở điện thoại, đọc từng dòng tin nhắn, lòng vừa lo lắng vừa bực bội.
Anh nhìn cô, giọng trầm:
“Đừng để dư luận làm chúng ta lung lay. Chúng ta biết sự thật, và đó là tất cả những gì quan trọng.”
Cô gật đầu, nhưng trong lòng vẫn còn lo sợ.
Anh tiến tới, nắm tay cô, ánh mắt dịu dàng:
“Bất kể cơn sóng nào đến, anh sẽ luôn ở đây. Không để em phải đối mặt một mình.”
Cảm giác ấm áp lan tỏa, cô thở dài, như trút bỏ một phần gánh nặng.
Dư luận có thể mạnh mẽ, showbiz có thể khắc nghiệt, nhưng tình cảm họ dành cho nhau sẽ không dễ bị phá vỡ.
Ngày hôm sau, buổi họp báo quan trọng diễn ra.
Cô và anh bước lên bục, đối diện hàng trăm ánh mắt, hàng loạt ống kính máy ảnh hướng về phía họ.
Phóng viên đặt câu hỏi:
“Chị Nguyệt, chị và anh Lâm tái hợp có phải vì PR phim hay tình cảm thật?”
Cô nhìn anh, ánh mắt tràn đầy sự tin tưởng.
Cô hít một hơi, giọng dịu dàng nhưng mạnh mẽ:
“Cảm xúc của chúng tôi là thật. Không cần PR hay chiêu trò.”
Anh nắm tay cô, ánh mắt dịu dàng, nhấn mạnh:
“Chúng tôi biết sự thật, và đó là tất cả những gì quan trọng.”
Hàng trăm ống kính lia, nhưng họ không rời nhau.
Cô cảm nhận được nhịp tim anh, hơi thở anh, và sự vững chãi từ tình cảm họ dành cho nhau.
Buổi tối, trở về khách sạn, cô ngồi một mình trong phòng, tay cầm chiếc nhẫn bạc.
Anh bước vào, ánh mắt dịu dàng:
“Ngày hôm nay… em mạnh mẽ quá.”
Cô mỉm cười, giọng nhẹ:
“Em phải mạnh mẽ. Không chỉ vì bản thân, mà còn vì anh.”
Anh ngồi xuống cạnh cô, nắm tay cô, ánh mắt tràn đầy yêu thương:
“Anh biết… và anh tự hào về em. Từ giờ về sau, dù có bất cứ thử thách nào, chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt.”
Cô khẽ gật đầu, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể.
Chiếc nhẫn bạc trong tay cô lấp lánh dưới ánh đèn, như minh chứng cho tình cảm chưa từng phai, cho lời hứa và cho một bước ngoặt mới trong hành trình tình cảm của họ.
Đêm ấy, họ đứng bên cửa sổ, nhìn thành phố lấp lánh ánh đèn.
Anh nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, giọng trầm:
“Cơn sóng dư luận có thể mạnh mẽ, nhưng chúng ta sẽ vượt qua. Không rời nhau nữa, em nhé?”
Cô khẽ cười, ánh mắt đẫm lệ hạnh phúc:
“Vâng… chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua tất cả.”
Mưa đã tạnh từ hôm qua, nhưng dư âm của nó vẫn còn, như nhắc nhở họ về thử thách vừa qua và nhấn mạnh sự vững chắc trong tình cảm.
Một cơn sóng lớn đã đi qua, nhưng tình yêu của họ càng trở nên kiên cường, để chuẩn bị cho những thử thách lớn hơn đang chờ phía trước.