Lời nói của Quan Vọng như một bản án tử hình treo lơ lửng trên đầu tôi, không cho tôi một lối thoát. Anh ta không chỉ biết bí mật của tôi, anh ta còn muốn xen vào, muốn trở thành một phần trong mớ hỗn độn này. Sự kiêu hãnh và lòng tự trọng cuối cùng của một nữ cảnh sát trỗi dậy, cứng rắn và sắc nhọn.
“Trách nhiệm?” Tôi cười nhạt, một nụ cười còn đắng hơn cả thuốc độc. “Anh lấy tư cách gì để nói đến hai từ đó với tôi? Anh là gì của tôi? Anh là gì của đứa bé này?”
Tôi đứng bật dậy, đối mặt với anh, cảm giác như một con nhím đang xù hết gai nhọn lên để tự vệ. “Đây là chuyện của tôi, của một mình tôi. Chu Dự… anh ấy mất rồi, thì một mình tôi gánh. Tôi không cần anh thương hại! Anh đi đi, cầm lấy mấy túi trái cây của anh và đi đi!”
Tôi gần như gào lên những lời cuối cùng, mặc cho vài người qua lại trong vườn hoa bệnh viện đang tò mò nhìn về phía chúng tôi. Tôi không quan tâm nữa. Tôi chỉ muốn Quan Vọng biến mất, mang theo cả sự thật phũ phàng và ánh mắt đầy gánh nặng của anh ta đi cho khuất mắt tôi.
Nhưng anh không đi. Anh chỉ đứng đó, lặng lẽ nhìn tôi, đôi mắt sâu thẳm của anh như một mặt hồ tĩnh lặng, không một gợn sóng trước cơn bão của tôi. Sự im lặng của anh còn đáng sợ hơn cả ngàn lời chỉ trích. Nó khiến tôi cảm thấy mình thật nhỏ bé, thật thảm hại.
“Anh đưa em về,” anh nói, giọng đều đều, không phải một câu hỏi, mà là một lời thông báo.
Anh không đợi tôi phản đối, xách những túi trái cây lên và bước đi trước. Tôi đứng chôn chân tại chỗ một lúc, cảm thấy bất lực. Tôi không còn sức để cãi vã, không còn lý lẽ để chống đối. Cơ thể rã rời, tâm trí trống rỗng. Cuối cùng, như một con robot hết pin, tôi lẳng lặng bước theo sau anh.
Quãng đường từ bệnh viện về khu tập thể của tôi chìm trong một sự im lặng chết chóc. Tôi ngồi ở ghế sau, anh ngồi ở ghế trước, chúng tôi không nói với nhau một lời nào. Tôi quay mặt ra ngoài cửa sổ, nhìn dòng người vội vã lướt qua. Sài Gòn vẫn nhộn nhịp, vẫn sống động, nhưng thế giới của tôi thì đã hoàn toàn sụp đổ.
Cái thai trong bụng tôi. Giờ phải làm sao đây? Giữ lại ư? Tôi sẽ trở thành một người mẹ đơn thân, một nữ cảnh sát không chồng mà chửa. Đồng nghiệp sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt gì? Cấp trên sẽ nghĩ về tôi ra sao? Sự nghiệp mà tôi đã phải nỗ lực rất nhiều để có được, liệu có tan thành mây khói? Gia đình ở quê sẽ đối mặt với hàng xóm láng giềng như thế nào? Hàng ngàn câu hỏi như những mũi dao đâm vào đầu tôi, khiến nó đau nhức.
Bỏ đi ư? Chỉ nghĩ đến hai từ đó thôi, lòng tôi đã quặn thắt lại. Dù nó là kết quả của một sai lầm, dù sự xuất hiện của nó không đúng lúc, nhưng nó vẫn là một mầm sống, là một sinh linh vô tội. Tôi là cảnh sát, nhiệm vụ của tôi là bảo vệ sự sống. Sao tôi có thể tước đi sự sống của chính con mình?
Và Chu Dự. Anh ấy đã chết. Anh ấy sẽ không bao giờ biết được mình đã có một đứa con trên cõi đời này. Đứa bé này là sợi dây liên kết duy nhất còn lại của anh ấy với thế giới này. Nếu tôi bỏ nó đi, có phải là tôi quá tàn nhẫn không? Nỗi đau, sự giằng xé, cảm giác tội lỗi thiêu đốt tâm can tôi. Tôi thấy mình bị đẩy vào một ngõ cụt không lối thoát.
Chiếc taxi dừng lại trước khu tập thể cũ kỹ của ngành. Tôi trả tiền rồi nhanh chóng bước xuống, hy vọng Quan Vọng sẽ cứ thế mà rời đi. Nhưng anh cũng xuống xe, xách theo những túi hoa quả và đi theo tôi.
“Cảm ơn anh đã đưa tôi về. Anh về đi,” tôi nói, giọng lạnh lùng, không thèm quay đầu lại.
“Để anh đưa em lên nhà.”
“Không cần!”
Tôi gần như quát lên, nhưng anh vẫn lầm lì đi theo sau. Sự lì lợm của anh khiến tôi phát điên, nhưng tôi cũng quá mệt mỏi để có thể đẩy anh ra. Tôi bước nhanh lên những bậc cầu thang, mở cửa nhà rồi định đóng sầm lại ngay sau lưng mình. Nhưng một bàn tay rắn chắc đã chặn cánh cửa lại.
“Hứa Viên, anh chỉ muốn chắc chắn là em ổn thôi.”
“Tôi ổn! Chưa bao giờ ổn hơn!” tôi cay đắng nói.
Anh không nói gì thêm, chỉ dùng sức đẩy nhẹ cánh cửa ra rồi lách vào trong. Anh đặt những túi trái cây lên chiếc bàn nhỏ trong bếp. Căn hộ tập thể của tôi chỉ rộng chừng bốn mươi mét vuông, sự hiện diện của anh khiến không gian trở nên chật chội và ngột ngạt.
Tôi mặc kệ anh, đi thẳng vào phòng ngủ và đóng cửa lại. Tôi gục mặt xuống gối, để cho những giọt nước mắt kìm nén suốt từ chiều đến giờ được tuôn ra. Tôi khóc cho số phận trớ trêu của mình, khóc cho Chu Dự, khóc cho sinh linh bé bỏng trong bụng, và khóc cho cả sự bất lực của bản thân.
Bên ngoài, tôi nghe thấy tiếng lạch cạch khe khẽ. Rồi một lúc sau, có tiếng gõ cửa.
“Hứa Viên, anh ép cho em ly nước cam. Em ra uống đi cho lại sức.”
Tôi không trả lời. Nhưng mùi cam tươi ngọt ngào đã len lỏi qua khe cửa, một mùi hương của sự sống, hoàn toàn tương phản với sự chết chóc trong lòng tôi lúc này. Tôi nghe tiếng anh đặt ly nước xuống bàn, rồi im lặng. Anh không hề rời đi. Anh chỉ ngồi đó, trong phòng khách của tôi, sự hiện diện của anh như một tảng đá đè nặng lên bầu không khí.
Sự im lặng của anh còn đáng sợ hơn ngàn lời nói. Nó là một sự quan tâm nặng trĩu, một sự quan tâm của bổn phận, của trách nhiệm. Anh không an ủi tôi, không khuyên răn tôi. Anh chỉ ở đó, như một người giám hộ thầm lặng. Và chính điều đó lại càng khiến tôi cảm thấy mình là một gánh nặng, là một trách nhiệm mà anh phải gánh vác thay cho người bạn đã khuất.
Tôi khóc cho đến khi thiếp đi. Trong cơn mơ màng, tôi thấy lại hình ảnh của nhiều năm về trước, khi chúng tôi còn ở trường cảnh sát. Một buổi liên hoan, tôi, Chu Dự và Quan Vọng ngồi chung một bàn. Chu Dự lúc nào cũng là tâm điểm, vui vẻ, hoạt ngôn. Còn Quan Vọng thì luôn trầm lặng, chỉ ngồi ở một góc, ánh mắt anh thỉnh thoảng lại lướt qua tôi một cách nhanh chóng rồi lại nhìn đi chỗ khác. Lúc đó tôi không để ý, nhưng bây giờ nghĩ lại, tôi mới nhận ra trong ánh mắt đó dường như có ẩn chứa một điều gì đó khác lạ.
Tôi giật mình tỉnh giấc. Trời đã tối hẳn. Tôi bước ra phòng khách. Căn phòng trống không. Quan Vọng đã rời đi. Nhưng trên bàn, bên cạnh ly nước cam vẫn còn đó, là mấy hộp cháo dinh dưỡng và sữa tươi. Anh đã đi mua chúng lúc nào?
Trên bàn còn có một mảnh giấy nhỏ. Tôi cầm lên. Đó là một dãy số, kèm theo một dòng chữ viết vội: “Số mới của anh. Cần gì thì gọi.”
Tôi đứng đó, giữa căn hộ của mình, cầm trên tay số điện thoại của anh. Cảm giác không phải là được an ủi, mà là bị trói buộc. Anh đã nói rõ ràng, anh sẽ không bỏ mặc. Anh sẽ ở đây, dù tôi có muốn hay không.
Tôi không còn một mình nữa. Nhưng sự cô độc trong tôi lại càng trở nên sâu sắc hơn bao giờ hết. Bởi vì giờ đây, tôi có một người giám hộ không mong muốn, một người mà mỗi lần nhìn thấy, tôi sẽ lại nhớ đến sai lầm của mình, nhớ đến Chu Dự, và nhớ đến gánh nặng đang lớn dần lên trong cơ thể tôi.