Tình Yêu của Hứa Viên

Chương 4: Đối Mặt


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm đó, tôi ngủ một giấc chập chờn, đầy những cơn ác mộng. Tôi thấy mình đứng giữa một cánh đồng lau sậy mịt mù, tiếng khóc của một đứa trẻ sơ sinh văng vẳng đâu đó nhưng tôi không tài nào tìm thấy. Tôi thấy Chu Dự, anh ấy mỉm cười với tôi rồi quay lưng bước vào một màn sương dày đặc. Tôi gọi tên anh, nhưng cổ họng không thể phát ra âm thanh. Tôi giật mình tỉnh giấc, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo, và bóng tối trong căn phòng như một con quái vật đang chực chờ nuốt chửng lấy mình.

Bình minh đến, nhưng không mang theo chút ánh sáng nào cho tâm hồn tôi. Tôi bước ra phòng khách, ly nước cam và những hộp cháo, hộp sữa vẫn nằm im trên bàn. Sự quan tâm thầm lặng của Quan Vọng giống như một lời nhắc nhở hữu hình về tình cảnh thảm hại của tôi lúc này. Tôi không động đến chúng, chỉ lẳng lặng đi vào nhà vệ sinh.

Cơn buồn nôn ập đến đúng như dự đoán. Tôi nôn khan trong bồn rửa mặt, chỉ có nước chua và sự trống rỗng. Nhìn vào khuôn mặt xanh xao, mệt mỏi của mình trong gương, tôi cảm thấy thật xa lạ. Đây là ai? Đây có phải là Hứa Viên, nữ cảnh sát hình sự mạnh mẽ, quyết đoán mà mọi người vẫn biết không? Hay chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, hoang mang, đang mang trong mình một bí mật không thể nói cùng ai? Tôi đặt tay lên bụng. Phẳng lì, không một dấu hiệu. Nhưng tôi biết, ở sâu bên trong, một gánh nặng, một sinh mệnh, đang âm thầm lớn lên, đảo lộn hoàn toàn cuộc đời tôi.

Tôi không thể trốn tránh mãi được. Tôi cần phải trở lại với cuộc sống thường ngày, ít nhất là vẻ bề ngoài. Bộ đồng phục cảnh sát như một lớp áo giáp, giúp tôi che giấu đi sự hỗn loạn bên trong. Tôi khoác nó lên người, cảm thấy mình cứng cỏi hơn một chút.

Trụ sở đội cảnh sát hình sự vẫn ồn ào và tất bật như mọi ngày. Mùi cà phê đặc quánh, tiếng bàn phím lách cách, tiếng các đồng nghiệp trao đổi về vụ án. Tất cả những âm thanh quen thuộc này giờ đây lại khiến tôi cảm thấy lạc lõng. Tôi như một diễn viên đang cố gắng diễn cho tròn vai của mình, trong khi kịch bản của cuộc đời tôi đã bị ai đó xé nát.

“Viên, em về rồi đấy à? Trông xanh xao quá vậy,” chị Lan, một đồng nghiệp ngồi cạnh, hỏi han. “Chuyên án ngoài đó vất vả lắm sao?

“Dạ, cũng hơi mệt một chút thôi chị,” tôi cố gắng nặn ra một nụ cười. “Chắc chưa quen lại với thời tiết Sài Gòn.

“Nghỉ ngơi đi nhé, đừng có tham công tiếc việc quá.

Tôi gật đầu cảm ơn, rồi vùi đầu vào những tập hồ sơ cũ để che giấu ánh mắt của mình. Tôi sợ người khác sẽ nhìn thấu sự bất an trong tôi.

Buổi trưa, đội trưởng gọi tôi vào phòng làm việc. Ông là một người sếp đáng kính, luôn coi tôi như con cháu trong nhà.

“Ngồi đi, Hứa Viên,” ông nói, giọng trầm ấm. “Nghe nói em về rồi. Chuyến công tác vừa rồi làm tốt lắm. Ban giám đốc rất hài lòng.

“Dạ, đó là nhiệm vụ của em ạ.

“Nhưng cũng đừng chủ quan sức khỏe,” ông tiếp tục. “Sáng nay Quan Vọng có ghé qua đội, gửi cho mọi người ít cà phê và đồ ăn sáng. Cậu ta nói là cảm ơn đội đã hỗ trợ lo hậu sự cho Chu Dự. Thằng bé nó suy sụp nhiều quá.

Tim tôi thắt lại khi nghe đến tên Quan Vọng.

“Cậu ta còn đặc biệt dặn tôi nhớ để ý đến cô,” đội trưởng nói tiếp, ánh mắt đầy vẻ quan tâm. “Nói cô vừa đi công tác về, người còn yếu, đừng giao việc nặng vội. Quan Vọng trước giờ ít nói, nhưng sống rất có tình có nghĩa.

Một cơn giận dữ âm ỉ bùng lên trong lòng tôi. Quan Vọng! Anh ta đang làm cái quái gì vậy? Anh ta không gọi điện, không nhắn tin, mà lại đi một con đường vòng, dùng cả cấp trên để “chăm sóc” tôi. Anh ta đang biến tôi thành một bệnh nhân cần được giám sát. Sự quan tâm của anh ta không phải là sự dịu dàng, mà là một chiếc lồng vô hình, một mạng lưới trách nhiệm đang siết chặt lấy tôi. Tôi cảm thấy ngột ngạt, cảm thấy như mình đang bị anh ta kiểm soát từ xa.

Rời khỏi phòng đội trưởng, tôi đi như người mất hồn. Tôi nhận ra mình không thể trốn chạy được nữa. Sự im lặng của Quan Vọng còn đáng sợ hơn cả ngàn lời nói. Anh ta sẽ không để tôi yên. Và tôi, tôi cũng không thể để tình trạng này kéo dài mãi. Tôi phải đối mặt. Tôi phải đưa ra một quyết định.

Buổi chiều hôm đó, tôi xin về sớm. Tôi không về nhà ngay mà đi lang thang trên những con phố. Tôi nhìn những đứa trẻ tan học, nhìn những gia đình hạnh phúc, và lòng tôi càng thêm trĩu nặng. Tôi có thể cho đứa bé này một gia đình không? Một gia đình không có cha, chỉ có một người mẹ với một công việc nguy hiểm và một trái tim đầy vết sước?

Về đến nhà, tôi ngồi trong bóng tối rất lâu. Tôi lấy tờ giấy siêu âm ra khỏi túi xách. Tôi không dám nhìn nó cả ngày hôm qua. Giờ đây, dưới ánh đèn vàng vọt, tôi nhìn vào chấm đen nhỏ xíu trên đó. Một mầm sống. Nó không có tội. Người có tội là tôi, là Chu Dự.

Tôi nghĩ về Chu Dự. Tôi không yêu anh ấy. Đêm đó chỉ là một sai lầm trong lúc yếu lòng. Nhưng anh ấy là một người tốt, một đồng nghiệp tốt. Anh ấy đã chết mà không biết đến sự tồn tại này. Tôi nghĩ đến bố mẹ anh ấy, những người nông dân ở quê mà tôi đã gặp trong đám tang của một đồng nghiệp khác. Họ đã mất đi đứa con trai duy nhất. Nếu họ biết họ còn có một đứa cháu trên đời, liệu nỗi đau của họ có vơi đi phần nào không? Hay nó sẽ càng khoét sâu thêm bi kịch?

Sự giằng xé gần như xé nát tâm can tôi. Nhưng sau nhiều giờ đồng hồ vật lộn với chính mình, giữa vô vàn lý do để từ bỏ, tôi lại chỉ tìm thấy một lý do duy nhất để níu giữ. Đó là sự vô tội của một sinh linh.

Tôi đã đưa ra quyết định của mình. Một quyết định không mang lại hạnh phúc, nhưng nó mang lại sự thanh thản cho lương tâm tôi.

Tôi hít một hơi thật sâu, cảm thấy lồng ngực mình nhẹ đi một chút. Tôi cầm lấy điện thoại, mở mảnh giấy mà Quan Vọng đã để lại. Những con số quen thuộc hiện ra. Tôi bấm số.

Điện thoại đổ chuông ba lần thì có người nhấc máy. Không có tiếng “A lô”, chỉ có sự im lặng chờ đợi từ đầu dây bên kia. Anh ta biết là tôi.

“Quan Vọng,” tôi lên tiếng, giọng nói tuy còn run nhưng đã không còn sự hoảng loạn nữa. “Là tôi, Hứa Viên đây.

Tôi nghe thấy một tiếng thở rất nhẹ từ phía anh.

“Chúng ta cần nói chuyện,” tôi nói tiếp, dứt khoát. “Về đứa bé.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!