Tình Yêu của Hứa Viên

Chương 5: Giao Ước


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đầu dây bên kia vẫn im lặng, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong sự im lặng đó. Quan Vọng không hỏi tôi muốn nói chuyện ở đâu, khi nào. Anh ta chỉ chờ đợi. Anh ta biết, sau khi đã đưa ra quyết định, tôi sẽ là người sắp đặt cuộc gặp này.

“Tối nay, bảy giờ. Quán cà phê sách ở góc đường Nguyễn Du,” tôi nói, chọn một nơi công cộng nhưng đủ yên tĩnh để không bị làm phiền. “Đừng đến muộn.”

Tôi cúp máy ngay sau đó, không cho anh ta cơ hội để nói thêm bất cứ điều gì. Tôi cần phải giữ thế chủ động. Cuộc nói chuyện này, tôi phải là người dẫn dắt.

Tôi dành phần còn lại của buổi chiều để chuẩn bị tinh thần. Tôi tắm rửa, thay bộ đồng phục cảnh sát bằng một chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đơn giản. Tôi muốn đối mặt với anh ta với tư cách là Hứa Viên, một người phụ nữ, chứ không phải một nữ cảnh sát đang che giấu sự yếu đuối của mình sau lớp áo giáp. Tôi soi mình trong gương. Vẻ mệt mỏi vẫn còn đó, nhưng trong ánh mắt đã không còn sự hoảng loạn của ngày hôm qua. Thay vào đó là một sự kiên định lạnh lùng, một sự chấp nhận số phận nghiệt ngã.

Tôi đến quán cà phê sớm hơn giờ hẹn mười lăm phút. Tôi chọn một bàn ở góc khuất, gọi một ly trà gừng nóng để giữ cho dạ dày đang cồn cào của mình dịu lại. Mùi sách cũ và mùi trà ấm áp trong quán khiến lòng tôi bình tĩnh hơn đôi chút.

Đúng bảy giờ, Quan Vọng bước vào. Anh vẫn mặc bộ quần áo tối màu đơn giản, nhưng hôm nay, bộ râu ria lởm chởm đã được cạo sạch sẽ. Gương mặt anh trông đỡ tiều tụy hơn, nhưng nỗi buồn thì vẫn còn hằn sâu trong đôi mắt. Anh đảo mắt một vòng rồi nhanh chóng tìm thấy tôi.

Anh bước đến bàn, kéo ghế và ngồi xuống đối diện tôi. Anh không gọi nước, chỉ im lặng nhìn tôi, chờ đợi.

Tôi đặt hai tay lên bàn, đan các ngón tay vào nhau. “Tôi đã quyết định rồi,” tôi vào thẳng vấn đề. “Tôi sẽ giữ lại đứa bé.”

Một tia sáng rất nhẹ, gần như không thể nhận thấy, lóe lên trong đôi mắt sâu thẳm của Quan Vọng, rồi nhanh chóng vụt tắt. Anh gật đầu, như thể đây là một kết quả mà anh đã lường trước.

“Cảm ơn em,” anh nói, giọng trầm khàn.

“Đừng vội cảm ơn,” tôi ngắt lời. “Tôi giữ lại nó, không phải vì anh, cũng không hoàn toàn vì Chu Dự. Tôi giữ lại nó, vì nó là một sinh linh vô tội, và vì lương tâm của một người mẹ, một người cảnh sát không cho phép tôi làm khác đi. Đây là quyết định của tôi, và là trách nhiệm của một mình tôi.”

Tôi hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào mắt anh, từng lời nói ra đều rõ ràng và dứt khoát. “Và vì đây là trách nhiệm của tôi, nên tôi không cần bất cứ sự ‘giúp đỡ’ hay ‘thương hại’ nào từ anh cả. Tôi không cần anh phải thay Chu Dự để gánh vác.”

“Anh không có ý thương hại em,” Quan Vọng nói, giọng anh vẫn đều đều.

“Vậy thì cái gì?” tôi vặn lại. “Sự quan tâm của anh, những hộp cháo, những lời dặn dò với cấp trên của tôi… Anh nghĩ tôi cần những thứ đó sao? Anh nghĩ tôi yếu đuối đến mức không thể tự lo cho bản thân và con của mình ư? Hay anh làm vậy để tự an ủi lương tâm của mình, để cảm thấy mình đã làm tròn bổn phận với người bạn đã khuất?”

Mỗi lời nói của tôi như một mũi dao sắc nhọn, nhưng Quan Vọng vẫn không hề né tránh. Anh chỉ im lặng lắng nghe, để cho tôi trút hết mọi sự uất ức và giận dữ của mình.

“Quan Vọng, tôi biết anh là bạn thân của Chu Dự. Nhưng anh ấy đã mất rồi. Anh không nợ anh ấy bất cứ điều gì cả. Và tôi, tôi cũng không muốn mắc nợ anh. Cuộc sống của tôi đã đủ rối loạn rồi, tôi không muốn nó trở nên phức tạp hơn bởi một mối quan hệ ràng buộc vì trách nhiệm.”

Tôi ngừng lại, lấy lại hơi. “Cho nên, chúng ta hãy làm một giao ước. Anh có quyền được biết về đứa bé, với tư cách là bạn của cha nó. Thỉnh thoảng, tôi sẽ cho anh biết về tình hình của nó. Sau này khi nó lớn lên, nếu nó muốn, tôi sẽ cho nó biết về anh. Đó là tất cả. Ngoài ra, cuộc sống của tôi, những quyết định của tôi, xin anh đừng can thiệp vào. Anh có làm được không?”

Tôi đã vạch ra một ranh giới rõ ràng. Một giao ước lạnh lùng và sòng phẳng. Tôi muốn anh hiểu rằng, tôi chấp nhận sự tồn tại của anh trong cuộc đời của con tôi, nhưng không phải trong cuộc đời của tôi.

Quan Vọng nhìn tôi rất lâu. Ánh đèn vàng của quán cà phê chiếu lên khuôn mặt anh, tạo ra những vệt sáng tối, khiến tôi không thể nào đoán được anh đang nghĩ gì. Tôi đã chuẩn bị cho việc anh sẽ phản đối, sẽ tranh cãi. Nhưng không.

Sau một hồi im lặng kéo dài, anh từ từ gật đầu.

“Được,” anh nói, giọng anh có một chút gì đó mệt mỏi. “Anh đồng ý. Anh sẽ không can thiệp vào cuộc sống của em.”

Sự đồng ý dễ dàng của anh khiến tôi có chút bất ngờ, và cả một cảm giác hụt hẫng khó tả. Nhưng tôi nhanh chóng gạt nó đi. Đây là điều tốt nhất cho cả hai.

“Còn một điều nữa,” anh nói tiếp. “Bố mẹ Chu Dự. Họ vẫn chưa biết chuyện này. Em định thế nào?”

Câu hỏi của anh như một gáo nước lạnh dội vào tôi. Tôi đã cố tình không nghĩ đến họ. Đối mặt với hai bác nông dân đã mất đi đứa con trai duy nhất và nói với họ rằng tôi đang mang trong mình giọt máu của anh ấy… đó là một việc còn khó khăn hơn cả việc đối mặt với Quan Vọng.

“Tôi… tôi chưa biết,” tôi thành thật trả lời. “Tôi cần thời gian.”

“Anh hiểu,” anh gật đầu. “Nhưng họ có quyền được biết. Dù sao, đó cũng là cháu của họ.”

“Tôi biết!” tôi gắt lên, cảm thấy như anh đang dồn tôi vào chân tường. “Tôi đã nói là tôi cần thời gian! Khi nào thích hợp, tôi sẽ tự mình nói với họ. Chuyện này cũng không cần anh phải lo.”

Quan Vọng lại im lặng. Anh nhìn xuống bàn tay đang đan vào nhau của tôi, rồi lại ngước lên nhìn tôi.

“Được,” anh nói. “Anh sẽ chờ.”

Cuộc nói chuyện kết thúc ở đó. Không khí trở nên ngượng ngùng và nặng nề. Tôi uống cạn ly trà gừng đã nguội ngắt.

“Tôi về trước,” tôi nói rồi đứng dậy.

“Để anh đưa em về.”

“Không cần. Giao ước của chúng ta bắt đầu từ bây giờ,” tôi nói, giọng lạnh lùng, rồi quay lưng bước đi, không một lần ngoảnh lại.

Tôi bước ra khỏi quán cà phê, hòa mình vào dòng người tấp nập. Tôi đã thành công trong việc vạch ra ranh giới với Quan Vọng. Tôi đã giành lại được quyền tự quyết cho cuộc đời mình. Nhưng tại sao, trong lòng tôi không hề có cảm giác chiến thắng, mà chỉ có một sự trống rỗng đến đáng sợ?

Phía sau lưng, tôi biết Quan Vọng vẫn ngồi đó. Một mình. Với một gánh nặng trách nhiệm mà anh đã tự nguyện mang vào, và với một giao ước mà có lẽ, cả hai chúng tôi đều biết rằng sẽ rất khó để thực hiện.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!