Tôi về đến căn hộ thuê của mình trong một tâm trạng hỗn độn. Cái cảm giác trống rỗng mà tôi mang theo từ quán cà phê vẫn lẩn quất, bám riết lấy tôi như một bóng ma dai dẳng. Tôi đã nói những lời sắc lạnh, đã vẽ ra ranh giới rõ ràng, và Quan Vọng đã chấp nhận. Mọi thứ diễn ra đúng như tôi muốn, một cuộc chia cắt dứt khoát về mặt trách nhiệm, nhưng tại sao tôi lại thấy cô đơn đến vậy? Như thể việc đẩy anh ấy ra xa đã tạo nên một khoảng hẫng trong chính mình, một khoảng trống mà trước đó tôi không hề biết nó tồn tại.
Tôi bật đèn, căn phòng nhỏ quen thuộc hiện ra. Chiếc ghế sofa cũ kỹ, bàn làm việc chất đầy hồ sơ, và chiếc giường đơn giản. Tất cả đều giống như mọi ngày, nhưng có gì đó khác lạ. Không khí dường như đặc quánh hơn, nặng nề hơn. Tôi tựa lưng vào cánh cửa, trượt dần xuống sàn nhà lạnh lẽo, ôm chặt lấy đầu gối. Sự mệt mỏi thể chất và tinh thần đè nặng lên tôi, khiến tôi không muốn nhúc nhích.
Mấy ngày qua, cuộc sống của tôi như một cuốn phim quay chậm, mọi khung hình đều được phủ một lớp sương mờ. Mọi thứ đều mờ nhạt, trừ những hình ảnh về Chu Dự. Tôi nhớ nụ cười ấm áp của anh ấy, nhớ cách anh ấy nắm tay tôi mỗi khi chúng tôi đi dạo trên những con phố của Sài Gòn, nhớ ánh mắt đầy tự hào anh ấy dành cho tôi mỗi khi tôi khoác lên mình bộ quân phục. Những ký ức đẹp đẽ ấy giờ đây lại trở thành những mũi dao sắc bén cứa vào lòng tôi, nhắc nhở tôi về khoảng trống không thể lấp đầy mà anh ấy để lại. Một nỗi đau âm ỉ, dai dẳng hơn cả vết thương thể xác.
Tôi đưa tay chạm vào bụng mình, vuốt nhẹ. Một sinh linh bé nhỏ đang lớn dần bên trong, là hiện hữu duy nhất còn sót lại của Chu Dự. Nó là niềm hy vọng, là sợi dây duy nhất kết nối tôi với quá khứ hạnh phúc, nhưng đồng thời, nó cũng là một gánh nặng vô hình mà tôi chưa biết phải đối mặt thế nào. Tôi sẽ là một người mẹ đơn thân, một nữ cảnh sát với một đứa con không có cha. Xã hội sẽ nhìn tôi thế nào? Đồng nghiệp sẽ nghĩ gì? Liệu tôi có đủ mạnh mẽ để vừa làm mẹ, vừa làm tròn trách nhiệm của một cảnh sát, một công dân?
Đặc biệt, là bố mẹ Chu Dự. Ánh mắt lo lắng của Quan Vọng khi nhắc đến họ vẫn ám ảnh tôi. Tôi biết họ có quyền được biết, và tôi cũng muốn báo cho họ về sự tồn tại của cháu mình. Nhưng sự thật quá tàn khốc, quá khó để thốt nên lời. Làm sao tôi có thể nói với hai con người nông dân chất phác đã mất đi đứa con trai duy nhất rằng, tôi, người con dâu hụt, lại đang mang trong mình giọt máu của anh ấy? Liệu họ có chấp nhận tôi và đứa bé, hay họ sẽ trách tôi, sẽ coi tôi như kẻ mang đến bi kịch cho gia đình họ? Tôi tưởng tượng ra gương mặt khắc khổ của bác gái, nước mắt lưng tròng, và sự đau khổ dồn nén của bác trai. Điều đó khiến tôi rụt rè, không dám đối mặt.
Tôi nhắm mắt lại, cảm nhận sự mệt mỏi cùng cực đang xâm chiếm cơ thể. Tôi đã cố tỏ ra mạnh mẽ trước Quan Vọng, đã gồng mình lên để dựng bức tường bảo vệ. Nhưng sâu thẳm bên trong, tôi vẫn là một người phụ nữ yếu đuối, hoang mang trước tương lai mờ mịt. Cả đêm đó, tôi trằn trọc không ngủ. Những câu hỏi cứ luẩn quẩn trong đầu, không ngừng dày vò tôi.
Sáng hôm sau, tôi vẫn đến sở làm như thường lệ, với đôi mắt thâm quầng nhưng tinh thần cố tỏ ra bình thản. Tôi cố gắng tập trung vào công việc, vào những vụ án còn dang dở. Bàn làm việc của tôi vẫn chất đầy hồ sơ, những báo cáo đang chờ được hoàn thiện. Tôi vùi đầu vào chúng, coi công việc là cách duy nhất để tôi thoát khỏi mớ hỗn độn trong đầu. Đồng nghiệp vẫn đối xử với tôi như bình thường, có lẽ họ không nhận ra sự khác biệt trong tâm hồn tôi, hoặc họ đang cố tỏ ra không nhận ra. Chỉ có ánh mắt của Sếp Lâm, đôi khi, lại dừng lại ở tôi lâu hơn một chút, như thể ông đang cố gắng đọc được điều gì đó trong sự im lặng của tôi. Ông là người biết chuyện của tôi và Chu Dự, và có lẽ, ông cũng phần nào đoán được những gì đang diễn ra trong tôi.
Tôi đã cố tình tránh mặt Quan Vọng. Trong sở cảnh sát, chúng tôi vẫn chạm mặt nhau ở hành lang, ở căng tin. Anh ấy chỉ gật đầu chào hỏi tôi một cách khách sáo, ánh mắt không còn sự quan tâm hay lo lắng như trước. Anh ấy đã giữ đúng giao ước. Điều đó khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm, đúng như ý muốn của tôi. Nhưng đồng thời, lại có một cảm giác hẫng hụt kỳ lạ. Như thể một phần nhỏ bé nào đó trong tôi đã quen với sự hiện diện của anh, với những cử chỉ quan tâm dù tôi đã kiên quyết từ chối. Sự vắng bóng của chúng, dù là do tôi tự đẩy ra, vẫn để lại một khoảng trống mơ hồ.
Một buổi chiều, khi tôi đang ngồi trong phòng làm việc, cố gắng giải mã những đoạn ghi âm từ vụ án cướp tiệm vàng ở đường Trần Phú, một đồng nghiệp mang đến một tập hồ sơ mới. "Hứa Viên, cậu có thể phụ trách vụ này không? Vụ án cướp tiệm vàng ở đường Trần Phú, có vẻ phức tạp hơn chúng ta nghĩ."
Tôi nhận lấy tập hồ sơ, cố gắng đẩy mọi suy nghĩ cá nhân sang một bên. Công việc là cách duy nhất để tôi thoát khỏi mớ hỗn độn trong đầu. Tôi lật giở từng trang tài liệu, cố gắng tìm kiếm manh mối, nhưng những dòng chữ cứ như nhảy múa trước mắt tôi, không thể tập trung. Tiếng còi xe ngoài đường, tiếng bàn phím lạch cạch của đồng nghiệp, tất cả đều trở nên ồn ào bất thường.
Bỗng nhiên, điện thoại của tôi rung lên, phá vỡ sự tĩnh lặng trong căn phòng. Là một số lạ. Tôi ngần ngại một chút rồi bắt máy, linh tính mách bảo đây không phải là một cuộc gọi bình thường.
"Alo?"
"Chào Hứa Viên, là tôi đây." Giọng nói trầm ấm, có chút ngập ngừng từ đầu dây bên kia khiến tim tôi thót lại. Không phải Quan Vọng, cũng không phải ai trong sở cảnh sát. Giọng nói này mang theo một sự quen thuộc, nhưng lại không thể lập tức xác định được. Một cảm giác lo lắng len lỏi trong tôi. "Tôi biết chuyện của Chu Dự rồi."