tình yêu đơn phương qua mạng xã hội

Chương 8: Lời mời bất ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiều hôm đó, khi Minh vừa định gập laptop để đi ra ngoài, điện thoại rung lên. Tin nhắn từ Khánh.

“Minh này, cuối tuần rảnh không? Đi cà phê với mình nhé.”

Minh sững người. Trái tim cậu đập mạnh đến mức như muốn thoát khỏi lồng ngực. Bao nhiêu ngày trăn trở, dằn vặt, nghi ngờ… giờ đây Khánh lại chủ động rủ gặp.

Ngón tay Minh run run gõ trả lời:

“Ừ… cuối tuần mình rảnh. Chỗ nào vậy?”

“Vẫn quán lần trước nhé. Tầm 3 giờ. Mình có chuyện muốn nói.”

Câu cuối cùng khiến Minh ngồi chết lặng. “Chuyện muốn nói”? Là chuyện gì? Một phần trong cậu thấp thỏm hy vọng – rằng biết đâu Khánh cũng để ý đến mình. Nhưng phần khác thì lạnh buốt, sợ rằng “chuyện muốn nói” ấy sẽ chỉ khiến mọi ảo tưởng tan biến.

Mấy ngày sau đó, Minh sống trong trạng thái vừa hồi hộp vừa lo âu. Cậu soi gương hàng chục lần, lựa áo quần cẩn thận, rồi lại cười nhạt với chính mình: “Có gì đâu, chỉ là đi gặp bạn… sao mình lại làm quá thế này?”

Cuối cùng, chiều hẹn cũng đến. Minh đến quán sớm mười lăm phút, chọn một góc khuất để đợi. Trái tim cậu đập dồn dập từng nhịp, lòng bàn tay rịn mồ hôi.

Cánh cửa gỗ bật mở, tiếng chuông leng keng vang lên. Khánh bước vào, dáng vẻ bình thản nhưng đôi mắt ánh lên vẻ căng thẳng lạ thường.

Khánh ngồi xuống đối diện, nở nụ cười quen thuộc nhưng có phần gượng gạo:

“Cảm ơn Minh đã đến. Thật ra… mình muốn nói chuyện này từ lâu rồi.”

Minh ngẩng lên, nuốt khan một cái. Trong đầu hàng trăm kịch bản vụt qua, nhưng cậu chỉ nghe rõ một câu hỏi vang dội trong tim:

“Liệu đây là giây phút khiến tình cảm đơn phương của mình vỡ vụn, hay là cơ hội để mọi thứ thay đổi mãi mãi?”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×