tình yêu giữa hai thời đại

Chương 3: Giấc mơ đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm đến, căn phòng nhỏ của Hạ yên lặng đến mức cô có thể nghe thấy nhịp tim mình. Cuốn nhật ký vẫn mở trên bàn, những trang giấy mỏng manh như đang thở theo cô. Cô không ngủ được, đầu óc tràn ngập hình ảnh người đàn ông trong bức tranh, ánh mắt anh nhìn cô trong khoảnh khắc cuối cùng trên phố cổ.

Khi cuối cùng Hạ cũng nhắm mắt, giấc mơ kéo cô đi – không phải như một giấc mơ bình thường, mà như một dòng chảy mạnh mẽ, cuốn cô qua màn đêm, vượt cả hiện tại. Cô mở mắt, và trước mắt mình là con phố cổ, ánh trăng bạc phủ khắp mái nhà ngói đỏ. Không gian yên tĩnh, chỉ nghe tiếng bước chân của chính cô vang vọng trên đá lạnh.

Anh đứng đó, ngay giữa con phố, mặc bộ trang phục cổ điển, dáng người thanh thoát nhưng vững chãi. Ánh mắt anh sáng lên khi nhìn thấy cô.

“Em… đến rồi sao?” giọng anh vang lên như từng lời anh nói trong bức tranh và trong giấc mơ trước đó.

Hạ lùi lại, tim đập mạnh. “Đây… đây là giấc mơ phải không? Anh… anh là ai?” giọng cô run run.

Anh tiến gần, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng cô, ánh sáng của trăng bạc chiếu lên khuôn mặt rắn rỏi nhưng ấm áp. “Ta là người… đã đợi em từ lâu. Em có thể gọi ta là Nam… nhưng tại sao em đến đây, cũng chính là bí ẩn với cả ta.”

Hạ cảm thấy nỗi sợ xen lẫn tò mò dâng trào. “Tôi… tôi không hiểu gì cả… Tôi chỉ thấy mình bị kéo đến đây… tôi không biết tại sao.”

Nam mỉm cười, một nụ cười vừa dịu dàng vừa bí ẩn. “Có những điều… vượt ngoài lý trí. Dù em chưa biết, nhưng trái tim em… đã quen ta từ lâu.”

Hạ nhíu mày. Cô cảm nhận điều gì đó vừa quen vừa lạ: như thể cô đã từng gặp anh trong một kiếp trước, hay một chiều không gian nào đó. Tim cô đập mạnh, và cô bất giác bước tới gần anh.

“Em… cảm giác lạ lắm,” cô thừa nhận, giọng run run. “Nhưng cũng… cảm giác… quen thuộc.”

Nam đưa tay, chạm nhẹ vào tay cô, luồng cảm giác ấm áp chạy dọc cánh tay Hạ, khiến cô rùng mình. “Đó là vì… em và ta… thuộc về nhau, dù thời gian có cách trở,” anh nói, giọng trầm lắng, như thấm từng câu chữ vào tâm hồn.

Hạ ngước nhìn anh, ánh mắt ngập tràn bối rối và rung động. “Nhưng… chúng ta thuộc về hai thời đại. Làm sao có thể…?”

Anh nhìn cô, nghiêm nghị hơn, ánh mắt mang theo cả nỗi buồn và quyết tâm: “Ta không biết. Nhưng ít nhất… em hãy tin rằng, những khoảnh khắc này là thật. Chỉ cần em ở đây, cùng ta, dù chỉ là trong giấc mơ, cũng đủ.”

Hạ hít sâu, nhắm mắt, để cảm giác lan tỏa khắp cơ thể. Mỗi bước chân, mỗi ánh mắt, đều khiến cô tin vào điều tưởng chừng phi lý: một tình yêu vượt qua cả thời gian và không gian.

Giấc mơ kéo dài, họ cùng nhau đi dọc con phố, trò chuyện về những điều giản dị: ánh trăng, mùi hoa sữa, tiếng nước chảy bên bờ sông. Nam kể cho Hạ nghe về những ngày tháng của mình: gia đình, những nỗi lo, trách nhiệm, nhưng anh chưa bao giờ kể hết, như lo sợ cô sẽ thay đổi dòng chảy lịch sử.

Hạ lắng nghe, tim vừa xốn xang vừa rung động. Cô nhận ra rằng, tình yêu này không phải chỉ là cảm giác, mà là sự kết nối tâm hồn, khiến cô muốn bước vào một thế giới xa lạ, dù biết rằng có thể gặp rủi ro.

Khi giấc mơ kết thúc, Hạ tỉnh dậy, mồ hôi nhễ nhại, trái tim vẫn đập thình thịch. Cô nhìn quanh phòng, cuốn nhật ký vẫn nằm đó, im lìm như chưa hề xảy ra điều gì. Nhưng cô biết, mọi thứ đã thay đổi: cô đã chạm vào thời gian, đã gặp anh, và cảm xúc ấy không thể xóa nhòa.

Hạ viết vội vào nhật ký:

Giấc mơ đầu tiên… anh thật sự tồn tại. Tôi không biết vì sao, nhưng tim tôi biết… chúng tôi sẽ còn gặp nhau.

Cô đặt bút xuống, lòng rộn ràng lạ thường. Một cảm giác vừa lo lắng, vừa háo hức trào dâng: giấc mơ này chỉ là khởi đầu. Và hành trình xuyên thời gian của cô mới vừa bắt đầu…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×