Sáng hôm sau, Hạ vẫn chưa ngủ đủ. Giấc mơ với nam chính vẫn vẹn nguyên trong tâm trí cô, khiến cô vừa háo hức vừa lo lắng. Nhưng khi cô bước vào bảo tàng, một thứ khác lại thu hút sự chú ý của cô: một phong thư cũ, nhét giữa những trang nhật ký mà cô chưa hề để ý tới.
Phong thư làm từ giấy dày, mép sờn và mùi mực phai nồng nặc. Trên bìa, dòng chữ mềm mại nhưng sắc sảo:
“Cho người đã bước vào giấc mơ của ta. Hãy tin và đọc hết, nhưng cẩn thận với những gì em sẽ biết.”
Hạ run run mở bức thư. Trong lá thư, những dòng chữ mực nâu, đều đặn nhưng mang cảm giác cổ kính, viết bằng thứ ngôn ngữ hiện đại cô có thể đọc được, nhưng phong cách như trăm năm trước:
“Em thân mến,
Nếu em đang đọc những dòng này, có nghĩa là em đã tìm thấy cuốn nhật ký. Ta đã biết em từ lâu, dù chưa từng gặp trong thế giới thực. Mỗi giấc mơ, mỗi bức tranh, đều là cách ta liên lạc với em.
Hãy đến cây cầu bên sông vào đúng lúc hoàng hôn. Nếu em đủ can đảm, chúng ta sẽ gặp nhau—dù chỉ là trong khoảnh khắc ngắn ngủi.
Nhưng hãy nhớ, mọi hành động của em đều có thể thay đổi dòng thời gian. Chỉ cần một sai lầm nhỏ… lịch sử sẽ thay đổi, và chúng ta có thể không còn gặp nhau nữa.”
Hạ cầm bức thư, tim đập thình thịch. Mỗi dòng chữ như vang vọng trực tiếp vào tâm trí cô, vừa làm cô rùng mình, vừa thôi thúc một cảm giác háo hức khó tả. Cô không thể phủ nhận rằng, người viết thư chính là anh trong bức tranh, trong giấc mơ.
Cô tự hỏi: làm sao anh biết cô sẽ đọc được? Làm sao anh biết cô sẽ tò mò mở bức thư này? Cả thế giới hiện đại, cả hàng trăm năm, bỗng dưng liên kết qua những lá thư, nhật ký và giấc mơ.
Hoàng hôn hôm đó, Hạ đứng bên cây cầu theo đúng hướng dẫn. Dòng nước chảy lặng lẽ, ánh sáng hoàng hôn nhuộm vàng mặt sông, tạo nên khung cảnh vừa quen vừa lạ. Cô hít sâu, cảm nhận nhịp tim mình đập mạnh, tay cầm chặt cuốn nhật ký.
Và rồi, anh xuất hiện. Nam chính, trong bộ trang phục cổ điển, dáng người uy nghiêm nhưng vẫn tràn đầy sự ấm áp. Ánh mắt anh khi nhìn thấy cô như phát sáng, vừa ngạc nhiên vừa dịu dàng.
“Em đã đến…” giọng anh vang vọng, pha lẫn ngạc nhiên và vui mừng.
“Anh… anh thật sự ở đây sao?” Hạ không tin vào mắt mình. “Tôi… tôi phải làm gì bây giờ?”
Anh mỉm cười, nắm nhẹ tay cô. “Chỉ cần em ở đây, cùng ta, mọi thứ khác… từ từ sẽ được hiểu. Nhưng hãy cẩn thận. Một bước sai, thời gian có thể quay lưng với chúng ta.”
Hạ nhắm mắt, cảm giác bàn tay anh ấm áp lan tỏa khắp cơ thể, lòng đầy rung động. Đây là lần đầu tiên họ gặp nhau thực sự, dù khoảng cách thời gian ngăn cách hàng trăm năm. Nhưng cũng từ khoảnh khắc này, mối liên kết giữa hai người trở nên không thể phá vỡ.
Khi ánh hoàng hôn dần tắt, họ đứng bên nhau, nhìn dòng sông lặng lẽ trôi. Hạ biết rằng, những lá thư, nhật ký, giấc mơ chỉ là khởi đầu. Cô sẽ còn nhận được nhiều bí ẩn hơn, sẽ còn đối mặt với những lựa chọn khó khăn, và trái tim cô đã sẵn sàng để bước vào một tình yêu vượt qua cả thời gian.
Và từ khoảnh khắc đó, Hạ hiểu rằng: mỗi bước đi, mỗi quyết định của cô sẽ không chỉ ảnh hưởng đến cuộc đời mình, mà còn ảnh hưởng đến lịch sử và người đàn ông đang đứng trước mắt cô…