tình yêu hợp đồng

Chương 10: Lời hứa dưới mưa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một tuần sau biến cố tin đồn, sóng gió dư luận vẫn chưa hạ nhiệt. Mạng xã hội, báo lá cải, thậm chí diễn đàn sinh viên liên tục bàn tán về chuyện tình “giả – thật khó lường” của tổng tài Hoàng Thiên và nữ sinh Hạ Vy.

Đối diện với những lời xì xào mỗi ngày, Hạ Vy dần trở nên mạnh mẽ hơn. Nhưng trong thâm tâm, cô vẫn day dứt: Liệu mình có đang kéo anh ấy vào phiền phức quá lớn không?

Chiều hôm ấy, trời bất ngờ đổ mưa lớn. Sau giờ học, Hạ Vy không kịp mang ô, vội chạy vào mái hiên nhỏ trước cổng trường. Bất ngờ, chiếc xe đen quen thuộc dừng lại. Cửa kính hạ xuống, Hoàng Thiên ngồi bên trong, ánh mắt nghiêm nghị nhưng thấp thoáng sự dịu dàng.

“Lên xe đi.” – Anh nói ngắn gọn.

Cô do dự một thoáng, nhưng rồi cũng mở cửa bước vào. Hơi ấm trong xe xua tan cái lạnh ướt át ngoài kia.

“Anh đến đón tôi à?” – Cô ngập ngừng hỏi.

Hoàng Thiên không trả lời ngay. Anh khởi động xe, lái đi trong làn mưa trắng xóa. Một lúc lâu sau, anh mới khẽ cất giọng:

“Tôi không muốn nhìn thấy cô một mình dưới mưa.”

Câu nói ấy khiến tim Hạ Vy run lên nhè nhẹ.

Con đường vắng. Trời tối dần. Bất chợt, xe dừng lại bên hồ nước lớn, nơi ánh đèn đường phản chiếu lấp loáng trên mặt nước.

Hoàng Thiên im lặng vài giây, rồi mở cửa bước ra, không cần mang ô. Hạt mưa xối xả rơi xuống áo sơ mi trắng, nhanh chóng loang ướt.

Hạ Vy vội theo sau:

“Anh… sao lại xuống đây? Mưa lớn thế này!”

Anh đứng yên giữa mưa, ngẩng đầu nhìn bầu trời đen đặc. Hạt nước lăn dài trên gương mặt góc cạnh, khiến dáng vẻ anh thêm cô độc.

“Có lẽ… cô không biết.” – Giọng anh vang lên, trầm ấm nhưng chất chứa nỗi buồn. – “Tôi ghét nhất là mưa.”

Hạ Vy thoáng ngạc nhiên.

“Tại sao?”

Hoàng Thiên khẽ nhắm mắt. Hình ảnh trong ký ức ùa về: một cô gái mặc váy trắng, đứng dưới cơn mưa năm ấy, ánh mắt đầy trách móc và tuyệt vọng. Giọng nói ấy vẫn văng vẳng bên tai: “Anh mãi chỉ biết đến công việc, còn tôi… chưa từng có chỗ trong trái tim anh.”

Anh cười nhạt, nhưng nụ cười ấy nhuốm màu chua chát.

“Bởi vì… mưa gợi nhớ đến người con gái từng bỏ đi mãi mãi. Khi ấy, tôi tưởng mình không cần ai, chỉ cần sự nghiệp. Nhưng đến khi mất rồi, tôi mới nhận ra khoảng trống ấy không thể lấp đầy.”

Hạ Vy lặng người. Lần đầu tiên, cô nhìn thấy một Hoàng Thiên khác – không phải tổng tài lạnh lùng, cũng không phải người đàn ông cao ngạo. Anh lúc này chỉ là một con người đang mang trong mình vết thương không bao giờ liền sẹo.

“Anh… vẫn còn yêu cô ấy?” – Hạ Vy hỏi khẽ.

Hoàng Thiên quay sang, đôi mắt sâu thẳm ánh lên sự giằng xé.

“Tôi không biết. Có lẽ không còn là tình yêu, mà là ám ảnh. Tôi ghét cảm giác bị bỏ rơi, ghét sự bất lực khi không thể giữ lấy ai đó… Cũng từ đó, tôi học cách đóng cửa trái tim mình.”

Tiếng mưa rơi hòa cùng khoảng lặng nặng nề. Hạ Vy cảm nhận được từng lời anh nói như xuyên thẳng vào tim.

Cô tiến lại gần, chậm rãi đưa tay ra. Trong khoảnh khắc ấy, cô ngập ngừng nhưng rồi vẫn đặt bàn tay nhỏ bé lên cánh tay anh, như một sự an ủi.

“Anh Thiên… ai cũng có quá khứ. Nhưng quá khứ không thể giam cầm mãi một con người. Anh không sai khi yêu thương ai đó, và càng không sai khi đau khổ vì mất đi họ. Nhưng anh phải cho bản thân một cơ hội để bước tiếp.”

Hoàng Thiên khẽ giật mình. Lời nói của cô đơn giản, nhưng lại như lưỡi dao sắc bén cắt qua lớp vỏ bọc anh tự dựng lên suốt bao năm.

Anh nhìn sâu vào mắt Hạ Vy. Đôi mắt trong veo, kiên định ấy phản chiếu hình ảnh của chính anh – một người đàn ông mỏi mệt, nhưng đang được nắm tay kéo ra khỏi bóng tối.

Khoảnh khắc ấy, tim Hoàng Thiên khẽ dao động. Anh bất giác nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé kia, giữ thật lâu, như sợ nếu buông ra thì sẽ mất đi điều gì đó quan trọng.

“Cảm ơn cô, Hạ Vy.” – Anh khàn giọng. – “Có lẽ đã rất lâu rồi tôi mới cảm thấy… nhẹ nhõm như vậy.”

Hạ Vy thoáng đỏ mặt, nhưng vẫn mỉm cười dịu dàng. Dù mưa vẫn trút xuống, nhưng trong lòng cô, có một khoảng trời đã dần hửng sáng.

Trở về căn hộ, cả hai ướt sũng. Hạ Vy loay hoay tìm khăn tắm, nhưng Hoàng Thiên đã cản lại, giọng bình thản hơn thường ngày:

“Đừng lo cho tôi. Cô thay đồ trước đi, kẻo ốm.”

Hạ Vy ngập ngừng gật đầu. Khi bước vào phòng, cô chợt nhận ra trái tim mình đang đập nhanh đến mức khó kiểm soát. Hình ảnh Hoàng Thiên đứng giữa mưa, đôi mắt chất chứa nỗi đau, rồi lại nắm chặt tay cô… khắc sâu trong tâm trí.

Rõ ràng đây chỉ là hợp đồng. Nhưng… tại sao mình lại muốn xóa đi khoảng cách ấy?

Trong căn phòng bên ngoài, Hoàng Thiên ngồi một mình, bàn tay vẫn còn vương hơi ấm từ cái nắm tay ban nãy. Anh nhìn ra ngoài ô cửa kính mờ hơi nước, khẽ thở dài.

Lẽ nào… mình đang để trái tim dao động thêm lần nữa?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×