tình yêu hợp đồng

Chương 9: Sóng gió dư luận


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm ấy, Hạ Vy vừa đến trường đã cảm thấy bầu không khí có gì đó khác lạ. Những ánh mắt dồn dập hướng về cô, những tiếng xì xào rì rầm vang lên như sóng vỗ.

Cô đi ngang qua hành lang, vài nữ sinh che miệng thì thầm:

“Chính là cô ta đó sao?”

“Không ngờ ngoài đời lại bình thường như vậy…”

“Nhưng anh ta đúng là Hoàng Thiên trong bức ảnh, không thể nhầm lẫn.”

Hạ Vy nhíu mày, trong lòng chợt dấy lên linh cảm chẳng lành. Cô vội rút điện thoại ra. Ngay trên trang nhất của một diễn đàn mạng, hình ảnh cô và Hoàng Thiên bước ra khỏi biệt thự tối qua đã bị chụp lại, thậm chí còn phóng to khoảnh khắc Hoàng Thiên nhẹ nhàng đưa ly nước cho cô.

Tiêu đề bài viết nổi bật:

“Tổng tài Hoàng Thiên và bạn gái bí ẩn: Chuyện tình bất ngờ giữa đại gia và nữ sinh bình thường?”

Cùng với đó là hàng loạt bình luận:

“Chắc lại là kiểu hợp đồng tình cảm thôi, mấy cô sinh viên nghèo toàn bám vào nhà giàu.”

“Nhìn cô gái cũng dễ thương, nhưng chắc không xứng với Hoàng tổng đâu.”

“Nếu thật là bạn gái, thì đúng là câu chuyện Lọ Lem thời hiện đại.”

Hạ Vy chết lặng. Toàn thân cô run lên, ngón tay siết chặt điện thoại đến trắng bệch.

“Vy!” – Giọng gọi thân quen kéo cô về thực tại. Là Lan, bạn cùng phòng ký túc xá, lo lắng chạy đến.

“Cậu có đọc báo chưa? Trời ơi, bọn họ đang bàn tán khắp nơi! Cậu với Hoàng Thiên… thật sự là thế nào vậy?”

Hạ Vy cắn môi, không biết phải trả lời thế nào. Hợp đồng quy định rõ: không được tiết lộ, không được chối bỏ. Nhưng nhìn ánh mắt lo lắng của Lan, cô chỉ khẽ lắc đầu:

“Lan, tin đồn thôi. Cậu đừng tin hết vào đó.”

Lan nắm lấy tay cô, thì thầm:

“Nhưng nếu chuyện này lan rộng, cậu sẽ bị soi mói đấy. Ở trường, không thiếu người ghen tỵ đâu.”

Quả thật, những ánh mắt xung quanh đã chứng minh điều ấy. Sự ghen ghét, tò mò và cả khinh miệt hòa lẫn, đè nặng lên đôi vai mảnh mai của cô.

Tại công ty Hoàng Thiên, sóng gió cũng không hề nhỏ. Trợ lý Khánh bước nhanh vào phòng tổng giám đốc, đặt tờ báo xuống bàn.

“Hoàng tổng, tin tức lan quá nhanh. Chúng ta có cần đưa ra thông cáo không?”

Hoàng Thiên ngồi lặng, ánh mắt sắc lạnh lướt qua những tấm ảnh. Khóe môi anh nhếch nhẹ, nhưng không phải nụ cười, mà là sự khó chịu xen lẫn trầm tư.

“Không cần.” – Anh nói ngắn gọn.

Khánh ngạc nhiên:

“Nhưng dư luận đang xôn xao, cổ đông cũng gọi điện thắc mắc…”

“Càng phản ứng, càng khiến tin đồn lan rộng. Cứ để họ nói. Chẳng phải mục đích hợp đồng là để gia đình tin vào mối quan hệ này sao? Giờ thì có cả xã hội chứng kiến rồi.”

Anh dựa người vào ghế, đôi mắt thoáng qua một tia suy nghĩ khó lường: Nhưng… cô ấy có chịu nổi áp lực này không?

Buổi tối, Hạ Vy trở về căn hộ. Cô mệt mỏi ngồi phịch xuống sofa, chẳng còn sức lực nào. Hoàng Thiên từ phòng làm việc bước ra, ánh mắt dừng trên gương mặt tái nhợt của cô.

“Cô đọc tin rồi?” – Anh hỏi, giọng bình thản.

Hạ Vy bật cười chua chát:

“Cả trường ai cũng đọc rồi. Tôi cảm giác mình như trò cười vậy. Người ta bảo tôi dựa hơi anh, bám vào tiền bạc. Anh nghĩ tôi nên phản ứng thế nào?”

Hoàng Thiên im lặng, ánh mắt anh sâu thẳm hơn bao giờ hết. Anh bước đến, đặt tay lên vai cô, giọng trầm ấm nhưng kiên quyết:

“Đừng quan tâm đến dư luận. Họ không sống thay cô, cũng không hiểu cô. Nếu đã chấp nhận hợp đồng này, cô phải đủ mạnh mẽ để đứng vững.”

Hạ Vy ngước nhìn anh, đôi mắt ầng ậc nước:

“Nhưng anh có bao giờ nghĩ… tôi cũng là con người, cũng có cảm xúc, có lòng tự trọng không? Tôi không phải con rối.”

Khoảnh khắc ấy, Hoàng Thiên bất giác lặng người. Anh chưa từng thấy cô yếu đuối đến thế. Hình ảnh một Hạ Vy kiên cường, cứng rắn dường như tan biến, để lộ ra trái tim mong manh dễ tổn thương.

Anh siết nhẹ vai cô, giọng thấp xuống:

“Tôi biết. Và tôi sẽ không để ai làm tổn thương cô.”

Hạ Vy sững lại, tim run lên. Lời nói ấy, lần đầu tiên vang lên không còn mang màu sắc hợp đồng, mà là một lời hứa thật sự.

Tin tức vẫn tiếp tục lan truyền. Cánh phóng viên tụ tập trước cổng công ty, thậm chí cả trước cổng trường đại học nơi Hạ Vy theo học.

Một buổi chiều, khi Hạ Vy vừa bước ra khỏi giảng đường, đã có hàng loạt máy ảnh chĩa thẳng vào cô.

“Cô có thật sự là bạn gái của Hoàng tổng không?”

“Hai người quen nhau từ khi nào?”

“Có phải cô dùng thủ đoạn để tiếp cận anh ấy?”

Những câu hỏi dồn dập khiến cô hoảng loạn. Đúng lúc ấy, một bóng dáng cao lớn xuất hiện, chắn ngang trước mặt cô.

Hoàng Thiên.

Anh vòng tay qua vai cô, ánh mắt lạnh lùng quét qua đám phóng viên:

“Cô ấy là bạn gái tôi. Không ai có quyền xúc phạm hay bôi nhọ cô ấy. Muốn hỏi gì, hãy hỏi tôi.”

Đám phóng viên sững sờ, nhưng càng thêm phấn khích trước lời xác nhận trực tiếp.

Hạ Vy nép trong vòng tay anh, tim đập rộn ràng, vừa hoang mang vừa ấm áp. Trong khoảnh khắc ấy, cô không còn phân biệt được đâu là hợp đồng, đâu là thật nữa.

Đêm hôm đó, khi cả hai trở về căn hộ, không khí im lặng bao trùm. Hạ Vy ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn thành phố rực sáng ánh đèn. Hoàng Thiên đứng sau lưng cô, không nói gì.

Cuối cùng, Hạ Vy khẽ cất giọng:

“Tại sao anh lại làm thế trước mặt mọi người? Anh không sợ tin đồn lan rộng hơn sao?”

Hoàng Thiên tiến lại gần, cúi xuống thì thầm bên tai cô:

“Vì tôi không muốn nhìn thấy cô tổn thương thêm nữa.”

Khoảnh khắc ấy, Hạ Vy cảm nhận rõ rệt rằng sợi dây vô hình giữa họ đang siết chặt hơn. Sóng gió dư luận không chỉ tạo nên áp lực, mà còn khiến trái tim cả hai dao động mạnh mẽ hơn bao giờ hết.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×