Sau cơn mưa tối hôm đó, trong lòng Hạ Vy cứ thấp thỏm một cảm giác lạ lùng. Mỗi khi vô tình nhớ lại ánh mắt Hoàng Thiên giữa màn mưa trắng xóa, trái tim cô lại đập mạnh, không theo bất cứ lý lẽ nào.
Chỉ là một hợp đồng thôi, Vy. Đừng quên điều đó. – Cô tự nhắc đi nhắc lại, nhưng càng tự nhắc, cô càng hoang mang.
Ngày hôm sau, Hoàng Thiên có chuyến công tác ngắn, buộc phải rời thành phố trong hai ngày. Đây là lần đầu tiên kể từ khi “hợp đồng” bắt đầu, Hạ Vy ở lại căn hộ một mình.
Buổi tối, không gian rộng lớn, sang trọng ấy lại khiến cô thấy trống trải lạ thường. Cô bật tivi, mở nhạc, thậm chí thử nấu ăn để lấp khoảng trống, nhưng mọi thứ đều vô nghĩa.
Cuối cùng, cô ngồi co ro trên sofa, đôi mắt bất giác hướng về phía cửa phòng ngủ của Hoàng Thiên. Chỗ ấy vốn lạnh lùng, khép kín, nay lại trở thành nơi cô nhớ đến nhiều nhất.
Cô mỉm cười tự giễu:
“Đúng là điên thật. Mới xa nhau chưa đầy một ngày mà đã thế này.”
Điện thoại rung lên. Là tin nhắn từ Hoàng Thiên:
“Cô ăn tối chưa?”
Chỉ bốn chữ đơn giản thôi, nhưng khiến tim cô rộn ràng. Ngón tay cô khựng lại vài giây trước khi gõ trả lời:
“Rồi. Anh thì sao? Đừng bỏ bữa nhé.”
Một lát sau, màn hình sáng lên:
“Ừ. Nghỉ sớm đi, đừng thức khuya.”
Hạ Vy mím môi, lòng ấm áp lạ thường. Một cảm giác quan tâm giản dị, nhưng đủ để thắp sáng cả buổi tối u tĩnh.
Cô cầm điện thoại thật lâu, rồi bất chợt bật cười. Từ bao giờ mình lại mong chờ tin nhắn của anh đến thế?
Ngày thứ hai, trong lúc đi siêu thị, Hạ Vy vô tình nhìn thấy một chiếc cà vạt xanh đậm – màu sắc rất hợp với Hoàng Thiên. Cô đứng ngắm rất lâu, cuối cùng cầm lấy, rồi lại do dự.
“Có nên mua không nhỉ? Hợp đồng đâu có điều khoản nào bắt mình tặng quà…”
Nhưng rồi, như bị thôi thúc bởi một điều gì đó, cô quyết định mua. Khi bước ra khỏi cửa hàng, gói quà nhỏ trong tay khiến cô bất giác mỉm cười.
Tối hôm đó, Hoàng Thiên trở về. Hạ Vy đứng đợi trước cửa, trong lòng vừa hồi hộp vừa lo lắng, giống như một cô gái nhỏ đợi người thân đi xa trở về.
Cửa mở. Anh xuất hiện, vẫn là dáng vẻ trầm tĩnh, chỉ có ánh mắt thoáng chút mệt mỏi.
“Anh về rồi.” – Cô bật thốt, giọng pha lẫn niềm vui.
Hoàng Thiên khẽ gật đầu, nhưng ánh nhìn lại dịu đi khi chạm phải đôi mắt long lanh của cô. Một khoảnh khắc ngắn thôi, nhưng đủ để làm không khí bớt xa cách.
“À… tôi có cái này cho anh.” – Hạ Vy lúng túng đưa ra gói quà nhỏ.
Hoàng Thiên nhíu mày:
“Cái gì đây?”
“Cà vạt. Tôi thấy hợp với anh… nên mua.” – Giọng cô nhỏ dần, má đỏ bừng.
Anh nhận lấy, lặng im mở hộp. Chiếc cà vạt xanh đậm nằm gọn trong lòng bàn tay anh, tinh tế và giản dị.
Anh ngước lên, ánh mắt sâu thẳm khóa chặt lấy cô:
“Cảm ơn. Tôi sẽ dùng nó.”
Chỉ bốn chữ đơn giản, nhưng Hạ Vy cảm thấy ấm áp lan tỏa khắp ngực.
Tối đó, Hoàng Thiên bất ngờ hỏi:
“Hạ Vy, cô có bao giờ nghĩ… nếu hợp đồng này kết thúc, cô sẽ thế nào?”
Cô sững người. Câu hỏi ấy như mũi dao xuyên thẳng vào trái tim. Cô chưa từng nghĩ đến. Hoặc đúng hơn, cô cố tình né tránh.
“Chắc… tôi sẽ quay lại cuộc sống cũ thôi.” – Cô cố gượng cười. – “Như trước khi gặp anh.”
Hoàng Thiên chăm chú nhìn cô, ánh mắt phức tạp khó lường. Nhưng cuối cùng anh chỉ khẽ gật, không nói thêm gì.
Đêm ấy, Hạ Vy trằn trọc mãi. Ý nghĩ “khi hợp đồng kết thúc” cứ ám ảnh. Và lần đầu tiên, cô thấy sợ… sợ rằng khi ngày đó đến, cô sẽ mất đi điều gì đó quan trọng hơn cả số tiền mà mình từng nghĩ là tất cả.
Vài ngày sau, công ty của Hoàng Thiên tổ chức một buổi dạ tiệc lớn, có sự tham gia của nhiều nhân vật quan trọng trong giới thương trường. Là “bạn gái” của anh, Hạ Vy tất nhiên phải đi cùng.
Khi khoác tay anh bước vào khán phòng sang trọng, dưới hàng trăm ánh đèn lấp lánh, Hạ Vy bất giác cảm thấy nhỏ bé, lạc lõng. Nhưng bàn tay vững chắc của Hoàng Thiên đặt lên eo cô đã truyền cho cô sự tự tin.
Trong điệu nhạc du dương, khi anh bất ngờ mời cô nhảy, trái tim Hạ Vy bỗng chao đảo. Cô chưa từng khiêu vũ, nhưng vòng tay anh dìu dắt từng bước, ánh mắt anh chăm chú, dịu dàng đến mức cô quên mất mình đang ở nơi đông người.
Khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng trôi.
Và trong giây phút bàn tay chạm bàn tay, ánh mắt chạm ánh mắt, Hạ Vy nhận ra – mình đã không còn phân biệt nổi đâu là giả, đâu là thật nữa.
Trái tim cô đã lặng lẽ chọn một hướng đi… hướng về phía anh.