tình yêu hợp đồng

Chương 12: Khoảnh khắc bị phát hiện


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Âm nhạc trong dạ tiệc vẫn vang lên, những cặp đôi lần lượt xoay tròn dưới ánh đèn vàng rực rỡ. Hạ Vy còn chưa kịp hoàn hồn sau điệu nhảy với Hoàng Thiên thì một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau:

“Hoàng Thiên… Anh thật sự đưa bạn gái đến sao?”

Giọng nữ, mềm mại nhưng chứa đầy kinh ngạc. Hạ Vy giật mình quay lại. Trước mặt cô là một người phụ nữ khoảng gần ba mươi, vóc dáng cao, gương mặt thanh tú đầy khí chất. Cô ta mặc một chiếc váy dạ hội đỏ rực, đôi mắt ánh lên sự ngỡ ngàng xen lẫn nghi ngờ.

Hoàng Thiên khẽ nhíu mày:

“Linh… em cũng đến sao?”

Hạ Vy thoáng ngỡ ngàng. Linh? Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, cô cảm nhận rõ ràng sự căng thẳng bao trùm quanh Hoàng Thiên.

Người phụ nữ kia mỉm cười, nhưng nụ cười không hề thân thiện:

“Dĩ nhiên. Tiệc lớn của tập đoàn, sao em có thể vắng mặt? Nhưng em không ngờ… anh thật sự công khai đưa bạn gái tới.”

Cô ta đảo mắt nhìn Hạ Vy từ đầu đến chân, ánh nhìn sắc lạnh khiến Hạ Vy có chút bối rối.

Hoàng Thiên điềm tĩnh nắm chặt eo Hạ Vy hơn, như ngầm khẳng định:

“Đây là Hạ Vy. Bạn gái anh.”

Câu nói thản nhiên, dứt khoát, nhưng tim Hạ Vy bất giác run lên. Anh vừa gọi mình là… bạn gái thật sự?

Linh khẽ cười nhạt:

“Bạn gái sao? Thật trùng hợp… Em chưa từng nghĩ sẽ có ngày anh cần người ở bên. Hoàng Thiên lạnh lùng mà em biết… chẳng bao giờ để ai bước vào thế giới của mình.”

Cô ta dừng lại, tiến thêm một bước, ánh mắt xoáy sâu vào Hạ Vy:

“Cô thật đặc biệt đấy. Không biết cô quen Hoàng Thiên bao lâu rồi? Và cô có thực sự hiểu con người anh ấy không?”

Hạ Vy cứng người. Những câu hỏi ấy như lưỡi dao bén, khiến cô không biết phải trả lời thế nào.

Hoàng Thiên nhanh chóng xen vào:

“Linh, chuyện cá nhân của anh, không cần em quan tâm.”

Nhưng giọng nói ấy lại càng làm bầu không khí thêm căng thẳng.

Cả buổi tiệc, Hạ Vy cảm nhận rõ ràng những ánh mắt tò mò, những lời thì thầm bàn tán xoay quanh họ. Từ khi Linh xuất hiện, không khí dường như thay đổi hẳn.

Ai cũng biết Linh – Trần Minh Linh – từng là vị hôn thê được gia đình hai bên sắp đặt cho Hoàng Thiên. Dù hôn ước bị hủy bỏ vài năm trước, nhưng cái tên ấy vẫn luôn gắn liền với anh trong giới thượng lưu.

Thì ra… đây là quá khứ mà mình chưa từng biết. – Hạ Vy thầm nghĩ, trái tim nặng trĩu.

Khi tiệc tàn, trên đường trở về, không gian trong xe im lặng đến ngột ngạt. Hạ Vy ngồi ghé sát cửa kính, tay siết chặt gói quà nhỏ – chiếc cà vạt mà Hoàng Thiên đã đeo suốt buổi tối.

Cô muốn hỏi. Cô muốn biết tất cả. Nhưng lý trí lại kìm hãm cô. Mình lấy tư cách gì để hỏi đây? Mình chỉ là bạn gái hợp đồng…

Bất chợt, Hoàng Thiên cất tiếng:

“Đừng để tâm đến Linh. Em ấy… chỉ là quá khứ.”

Câu nói ấy vốn dĩ để trấn an, nhưng lại khiến lòng Hạ Vy trào dâng nỗi bất an. Quá khứ… nhưng rõ ràng vẫn còn sức nặng. Nếu không, tại sao anh lại trầm lặng như thế khi gặp cô ta?

Đêm đó, khi về đến căn hộ, Hoàng Thiên vào phòng làm việc, còn Hạ Vy ngồi thẫn thờ ở phòng khách. Mọi hình ảnh trong buổi tiệc cứ quay cuồng trong đầu cô: ánh mắt Linh, lời nói của cô ta, và cả sự im lặng khó hiểu của Hoàng Thiên.

Trái tim Hạ Vy như bị bóp nghẹt. Mình đã rơi vào mối quan hệ này quá sâu rồi sao?

Cô lặng lẽ lên phòng, nhưng suốt cả đêm không chợp mắt.

Ngày hôm sau, tin tức trên mạng bùng nổ:

“Tổng tài Hoàng Thiên công khai bạn gái mới tại dạ tiệc, nhưng tình cũ Trần Minh Linh bất ngờ xuất hiện.”

Báo chí đăng hàng loạt hình ảnh: Hoàng Thiên khoác eo Hạ Vy, Linh nhìn cô bằng ánh mắt sắc lạnh. Bình luận phía dưới đầy rẫy sự so sánh ác ý:

Cô gái kia là ai mà dám so với Trần Minh Linh?

Rõ ràng chỉ là người thế thân, chẳng qua để chọc tức tình cũ.

Cô ta nhìn quê mùa quá, không xứng với Hoàng Thiên.

Hạ Vy run rẩy tắt điện thoại. Trái tim cô như bị dội một gáo nước lạnh.

Chiều hôm đó, khi cô bước ra khỏi giảng đường, vài sinh viên xì xào:

“Đúng là cô ta kìa. Người được báo nhắc đến.”

“Thật không ngờ. Học chung với mình mà lại có thể trở thành bạn gái tổng tài.”

“Bạn gái ư? Có khi chỉ là trò mua vui thôi.”

Những lời xì xào ấy như những mũi tên đâm vào lòng Hạ Vy. Cô cúi gằm mặt, bước nhanh, nhưng đôi mắt đã ươn ướt.

Bất ngờ, một bàn tay kéo cô lại. Là Hoàng Thiên. Anh đứng đó, ánh mắt kiên định:

“Đi với tôi.”

Anh nắm chặt tay cô, đưa thẳng ra xe, mặc kệ bao ánh mắt dõi theo.

Trên xe, anh quay sang nhìn cô, giọng dứt khoát:

“Đừng quan tâm đến dư luận. Chỉ cần nhớ, tôi sẽ không buông tay cô.”

Câu nói ấy, như một ngọn lửa bùng lên giữa cơn bão.

Hạ Vy nhìn anh, trái tim vừa đau vừa ấm. Lần đầu tiên, cô muốn tin… thật sự tin rằng, mối quan hệ này không còn là một hợp đồng lạnh lùng nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×