tình yêu hợp đồng

Chương 3: Đề nghị kỳ lạ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau buổi tiệc từ thiện hôm ấy, tên tuổi “bạn gái của tổng giám đốc Lâm Thịnh” bất ngờ xuất hiện trên vài tờ báo mạng. Những tấm ảnh chụp Hạ Vy trong bộ váy trắng giản dị, e dè đứng bên cạnh Lâm Vũ, nhanh chóng được lan truyền.

Phần lớn bình luận đều xoáy vào sự “không xứng đôi vừa lứa”:

“Cô gái này là ai vậy? Trông chẳng có gì đặc biệt.”

“Tổng giám đốc Lâm mắt mù rồi sao? Một cô bé quê mùa thế kia cũng đưa đi dự tiệc.”

“Có khi lại là chiêu trò mới để gây chú ý.”

Đọc những dòng chữ cay nghiệt ấy, Hạ Vy thấy lòng nhói đau. Cô vốn đã mặc cảm, nay lại càng thấy mình nhỏ bé, lạc lõng trong thế giới xa hoa của anh.

Sáng hôm sau, tại văn phòng tầng 30 của tập đoàn Lâm Thịnh, Hạ Vy ngồi co ro trước bàn làm việc lớn. Đối diện cô, Lâm Vũ khoanh tay, ánh mắt sắc bén như đang xét xử.

“Đây là bản hợp đồng chi tiết.” – Anh đẩy một tập giấy dày về phía cô. – “Đọc kỹ đi.”

Hạ Vy run run lật từng trang. Trong đó ghi rõ:

Cô phải xuất hiện cùng anh ít nhất ba lần mỗi tuần tại các sự kiện, bữa tiệc hoặc gặp gỡ gia đình.

Cô phải thuộc lòng một số thông tin cơ bản về anh để tránh lộ sơ hở: ngày sinh, sở thích, thói quen…

Trước mặt người ngoài, cô phải tỏ ra là người yêu thật sự của anh.

Tuyệt đối không được để lộ việc hợp đồng.

Không được nảy sinh tình cảm.

Điều khoản cuối cùng được gạch chân đỏ, nổi bật đến mức như thể anh đang nhấn mạnh vào lòng cô.

“Anh…” – Hạ Vy ngẩng đầu, ấp úng. – “Điều này… có cần thiết phải ghi rõ như vậy không?”

Khóe môi Lâm Vũ nhếch nhẹ, nửa như giễu cợt, nửa như thách thức:

“Có cần. Bởi tôi không muốn sau này cô ngộ nhận điều gì. Đây chỉ là một cuộc giao dịch. Tôi trả tiền, cô đóng vai.”

Hạ Vy cắn môi, cúi gằm mặt. Trong lòng vừa ấm ức vừa tủi thân, nhưng nghĩ đến số tiền sẽ cứu được mẹ, cô buộc phải nuốt hết vào trong.

Buổi “huấn luyện” bắt đầu ngay sau đó. Lâm Vũ thản nhiên như đang đào tạo nhân viên mới.

“Ngồi thẳng lưng. Nhìn vào mắt tôi khi nói chuyện.” – Anh gõ nhẹ tay lên bàn.

Hạ Vy giật mình, vội ngồi thẳng. Đôi mắt đen sâu thẳm của anh khiến cô bối rối, tai nóng ran.

“Không được cúi đầu như tội phạm. Cô là bạn gái tôi, phải toát ra sự tự tin.”

“Nhưng… tôi vốn không tự tin…” – Cô lí nhí.

Anh nhíu mày, đứng dậy bước đến gần. Khoảng cách bất ngờ bị rút ngắn, mùi hương bạc hà thoang thoảng từ người anh khiến tim cô đập thình thịch.

“Ngẩng đầu.” – Anh ra lệnh.

Hạ Vy rụt rè ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt anh nhìn mình chăm chú. Bất giác, cô đỏ bừng mặt.

“Đúng rồi.” – Anh khẽ gật đầu. – “Nhớ lấy, trước mặt người ngoài, cô chỉ cần nhìn tôi như thế là đủ.”

Cô vội quay đi, trái tim loạn nhịp. Như thế này mà bảo không được nảy sinh tình cảm thì có khác nào thử thách thần kinh đâu chứ!

Ngày đầu tiên “thực hành”, Lâm Vũ đưa cô đến nhà hàng sang trọng để dùng bữa cùng một vài đối tác.

Trước khi bước vào, anh thấp giọng dặn:

“Ngồi cạnh tôi, mỉm cười, ít nói thôi. Nếu không biết thì cứ gật. Và… đừng có gọi mì gói ở đây.”

Hạ Vy bĩu môi:

“Tôi đâu có ngốc đến mức đó.”

Nhưng đến khi ngồi xuống, mở thực đơn toàn tiếng Pháp, mắt cô tròn xoe. Không hiểu món nào là món nào. Cô lén liếc sang Lâm Vũ, anh đang trò chuyện trôi chảy với đối tác, dáng vẻ phong độ khiến cả bàn ngưỡng mộ.

Cô đành cắn răng chỉ đại một món. Khi nhân viên bưng ra, trên bàn đặt một đĩa… ốc sên.

Hạ Vy chết lặng. Mùi bơ tỏi xộc lên mũi khiến cô xanh mặt. Cô lúng túng cầm dao nĩa, thử xoay xoay, nhưng con ốc cứng đầu chẳng chịu rời vỏ. Đối tác ngồi cạnh bật cười khẽ:

“Bạn gái tổng giám đốc Lâm… lần đầu ăn ốc sên à?”

Mặt Hạ Vy nóng bừng. Cô muốn chui xuống gầm bàn.

Ngay lúc ấy, Lâm Vũ đưa tay qua, cầm lấy con dao trong tay cô. Anh bình thản xoay nhẹ, con ốc trượt ra, đặt ngay ngắn vào đĩa của cô.

“Cô ấy ít khi ăn món Âu.” – Anh nói, giọng thản nhiên, mắt vẫn nhìn đối tác. – “Tôi sẽ hướng dẫn.”

Khoảnh khắc ấy, Hạ Vy thoáng ngẩng lên, tim lại lạc nhịp. Anh đã cứu cô một bàn thua trông thấy.

Trên đường về, trong xe, Hạ Vy ôm bụng càu nhàu:

“Tại anh không nói trước… tôi có biết mấy món đó đâu.”

Lâm Vũ liếc cô một cái:

“Cô có thể học. Tôi sẽ cho người kèm cặp.”

“Trời ạ, tôi đâu cần trở thành tiểu thư nhà giàu.” – Cô phụng phịu.

Anh nhếch môi, giọng khẽ buông:

“Nhưng cô đang đóng vai bạn gái tổng giám đốc.”

Một lần nữa, lời nhắc nhở lạnh lùng ấy kéo Hạ Vy trở về thực tại. Cô cắn môi, im lặng.

Dù sao, đây chỉ là hợp đồng. Một cuộc giao dịch không hơn không kém.

Nhưng trái tim cô lại chẳng chịu nghe lời. Chỉ cần nhớ lại ánh mắt anh lúc đưa tay gắp ốc cho mình, tim cô lại đập loạn nhịp không kiểm soát.

Và cô thầm sợ hãi – sợ rằng, điều khoản cuối cùng trong bản hợp đồng… cô sẽ là người đầu tiên phá vỡ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×