tình yêu hợp đồng

Chương 4: Sự lựa chọn khó khăn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ phòng trọ cũ kỹ, chiếu lên gương mặt nhợt nhạt của Hạ Vy. Cô chậm rãi mở mắt, đầu óc vẫn ong ong vì đêm qua không ngủ nổi. Cả một đêm cô trằn trọc, nghĩ về lời đề nghị điên rồ của Hoàng Thiên – vị tổng tài lạnh lùng với bản hợp đồng tình yêu quái gở kia.

“Giả làm bạn gái anh ta… để đổi lấy số tiền khổng lồ?” – Hạ Vy tự nhủ, vừa thấy buồn cười, vừa thấy tủi thân. Tự trọng của một cô gái khiến cô không cho phép mình bán rẻ bản thân. Nhưng rồi hình ảnh mẹ nằm trên giường bệnh, những con số viện phí ngày một dài thêm, lại kéo cô về thực tại phũ phàng.

Cô ngồi thẫn thờ bên bàn học nhỏ, chiếc điện thoại không ngừng rung lên với những tin nhắn từ bệnh viện nhắc nhở. Thậm chí, mạng xã hội còn bắt đầu xuất hiện những lời đồn đoán khó nghe. Tấm ảnh cô và Hoàng Thiên đi cùng nhau tối qua – khoảnh khắc anh đưa cô ra khỏi quán café – đã bị ai đó chụp lại, lan truyền với tốc độ chóng mặt.

“Cô ta là ai?”

“Người yêu mới của tổng tài à?”

“Trông chẳng có gì đặc biệt cả, chắc lại một cô đào mỏ thôi.”

Hạ Vy cắn môi đến bật máu. Trái tim cô như bị hàng ngàn mũi kim đâm. Chưa bao giờ cô thấy rõ ràng đến thế, sự khác biệt giữa thế giới của anh và thế giới của mình. Anh là trung tâm của hào quang, còn cô chỉ là một sinh viên nghèo, sống chật vật từng ngày.

Trong khoảnh khắc ấy, điện thoại lại sáng màn hình: “Nếu em quyết định, hãy gọi cho tôi. – Hoàng Thiên.”

Hạ Vy nắm chặt chiếc điện thoại, lòng trào dâng một mớ cảm xúc hỗn độn.

Chiều hôm đó, tại giảng đường, Hạ Vy cố gắng tập trung vào bài giảng nhưng tâm trí chẳng thể yên. Những ánh mắt soi mói, những lời xì xào của bạn bè như từng đợt sóng đẩy cô về phía bờ vực. Người bạn cùng lớp khẽ hỏi:

“Vy, thật sự… cậu quen anh ta à?”

Hạ Vy im lặng. Cô không biết phải trả lời thế nào. Nói “không” thì chẳng ai tin, mà nói “có” thì… cô còn chưa hiểu nổi mối quan hệ này là gì.

Khi tan học, cô nhận được điện thoại từ bệnh viện: tình trạng của mẹ trở nên nghiêm trọng, cần thêm một khoản chi phí lớn để kịp thời phẫu thuật. Giọng y tá vang lên trong điện thoại, gấp gáp mà nghiêm trọng:

“Nếu không nộp viện phí trong tuần này, rất khó để duy trì phác đồ điều trị.”

Ngực Hạ Vy thắt lại. Cô chạy như bay ra khỏi cổng trường, lòng ngập tràn hoảng loạn. Tiền… cô cần tiền, ngay lập tức. Nhưng ngoài bản hợp đồng kia, cô còn lựa chọn nào khác?

Tối hôm đó, Hạ Vy đứng trước tòa nhà chọc trời – trụ sở công ty của Hoàng Thiên. Những ánh đèn sáng rực, dòng người ra vào sang trọng khiến cô càng thấy bản thân nhỏ bé. Mỗi bước đi đều nặng trĩu, nhưng cuối cùng, cô vẫn bước vào.

Trong phòng làm việc, Hoàng Thiên đang ngồi sau bàn, ánh mắt lạnh lẽo nhìn vào tài liệu. Khi thấy cô, khóe môi anh khẽ nhếch, như đã đoán trước.

“Em đến rồi. Tôi biết cuối cùng em sẽ không thể từ chối.”

Hạ Vy cắn môi, giọng run run:

“Tôi… đồng ý. Nhưng anh phải hứa… số tiền đó, anh sẽ chuyển thẳng cho bệnh viện.”

Ánh mắt Hoàng Thiên thoáng qua một tia khó hiểu, nhưng rồi anh gật đầu:

“Được. Nhưng nhớ kỹ, từ giờ em không còn là Hạ Vy nghèo túng nữa. Em sẽ là bạn gái của tôi – ít nhất là trong mắt mọi người.”

Anh đưa bản hợp đồng lại trước mặt cô. Những điều khoản dày đặc, nghiêm ngặt: không được phản bội, không được tiết lộ, phải tham gia các sự kiện cùng anh, phải nghe lời trong những tình huống cần thiết…

Đọc xong, Hạ Vy thấy tim mình như rơi xuống đáy vực. Đây rõ ràng không phải tình yêu, mà chỉ là một màn kịch. Nhưng cô biết, mình chẳng còn đường lùi.

Cô run rẩy cầm bút, ký tên.

Hoàng Thiên khẽ nhếch môi:

“Tốt lắm. Vậy thì bắt đầu từ hôm nay, chúng ta chính thức… là một cặp đôi.”

Hạ Vy ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm kia. Trong khoảnh khắc ấy, cô không biết bản thân vừa ký vào một khế ước cứu mẹ… hay vừa mở cánh cửa dẫn đến một mê cung tình cảm đầy rối ren, mà con đường thoát ra gần như không tồn tại.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×