tình yêu hợp đồng

Chương 8: Ánh mắt đầu tiên dao động


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi tối hôm đó, sau bữa cơm ra mắt đầy căng thẳng ở nhà Hoàng Thiên, Hạ Vy thở phào nhẹ nhõm khi cánh cửa biệt thự khép lại sau lưng cô. Nhưng niềm an ủi ấy cũng chẳng kéo dài được bao lâu, bởi xe của Hoàng Thiên vẫn đang chờ, và chính anh là người mở cửa, ra hiệu cho cô bước vào.

Không khí trong xe yên ắng đến lạ thường. Chỉ có ánh sáng vàng nhạt từ đèn đường xuyên qua cửa kính, phản chiếu gương mặt nghiêm nghị của Hoàng Thiên.

“Cô làm tốt lắm.” – Anh bất ngờ lên tiếng, giọng đều đều, nhưng Hạ Vy lại nghe thấy chút hài lòng khó giấu.

Cô quay sang, thoáng ngạc nhiên:

“Anh đang khen tôi sao? Tôi tưởng trong mắt anh, tôi chỉ là kẻ giả dối diễn trò.”

Hoàng Thiên khẽ liếc mắt, khóe môi nhếch nhẹ như cười mà không cười:

“Đúng là đang diễn trò. Nhưng ít nhất, cô không làm mẹ tôi thất vọng. Bà ấy khó tính hơn những gì cô tưởng.”

Hạ Vy siết chặt hai tay, nhớ lại ánh nhìn dò xét của bà Mai lúc chiều. Cảm giác ấy chẳng khác nào đang đứng trước một vị quan tòa, chỉ cần sơ sẩy một câu thôi cũng đủ để bị kết tội.

“Thật ra…” – cô cất giọng khẽ, như đang nói cho chính mình nghe – “tôi chưa từng nghĩ mình sẽ phải giả vờ yêu một ai, huống hồ lại là người như anh.”

Hoàng Thiên không đáp. Anh tập trung lái xe, ánh mắt hướng về con đường dài thẳng tắp. Nhưng bàn tay nắm vô-lăng siết chặt hơn, lộ ra một sự dao động nhỏ bé mà chính anh cũng không ý thức được.

Căn hộ cao cấp của Hoàng Thiên chìm trong ánh sáng ấm dịu khi họ trở về. Hạ Vy ngồi phịch xuống ghế sofa, đôi chân mỏi rã rời. Cô thầm nghĩ: Cuộc sống đóng kịch này… không biết mình có thể chịu đựng được bao lâu.

Hoàng Thiên bước lại gần, trên tay là ly nước. Anh đặt nó trước mặt cô, động tác tự nhiên đến mức chính anh cũng không để tâm.

“Uống đi, hôm nay cô nói chuyện nhiều, chắc khát lắm.”

Hạ Vy ngẩng đầu, ánh mắt bất giác chạm phải ánh nhìn của anh. Trong khoảnh khắc ấy, dường như mọi khoảng cách, mọi lớp vỏ bọc đều bị phá vỡ. Hơi thở của cô khựng lại.

Ánh mắt Hoàng Thiên thường ngày vốn lạnh lùng, xa cách, nay lại có một tia dịu dàng khó tả. Như thể, trong thoáng chốc, anh không còn là tổng tài cao cao tại thượng, mà chỉ là một người đàn ông bình thường, mang một chút quan tâm vụng về dành cho cô.

Tim Hạ Vy lỡ mất một nhịp.

Cô vội cúi xuống, cầm ly nước uống lấy uống để, vừa để che giấu gương mặt đỏ bừng, vừa để trấn an chính mình. Không được… Đây chỉ là hợp đồng. Chỉ là giả vờ.

Nhưng trái tim lại chẳng nghe theo lý trí.

Đêm muộn. Cả căn hộ chìm trong tĩnh lặng, chỉ có ánh trăng bạc chiếu qua khung cửa kính lớn.

Hạ Vy trở mình mãi không ngủ được. Cô ra ban công, hít thở khí trời trong lành. Bất ngờ, một giọng nói vang lên phía sau lưng:

“Cô cũng mất ngủ à?”

Cô giật mình quay lại, thấy Hoàng Thiên đứng tựa cửa, trên người chỉ khoác chiếc áo sơ mi mỏng, vài cúc chưa cài. Dáng vẻ ấy khiến trái tim cô đập loạn nhịp, vội vã quay đi để tránh ánh mắt anh.

“Ừm… tôi chỉ ra hít thở một chút.” – Cô đáp khẽ.

Anh tiến lại gần, đứng cạnh cô, cả hai lặng lẽ ngắm nhìn bầu trời đầy sao. Không ai nói thêm lời nào, nhưng sự im lặng này lại không còn nặng nề như trước.

Bỗng Hoàng Thiên nhẹ giọng:

“Hạ Vy, nếu một ngày nào đó cô không cần số tiền ấy nữa… cô có còn muốn ở lại bên tôi không?”

Câu hỏi bất ngờ ấy khiến Hạ Vy sững sờ. Cô quay sang, bắt gặp ánh mắt anh – sâu thẳm, khó đoán, nhưng lại ẩn chứa thứ gì đó thật sự chân thành.

Tim cô đập rộn ràng, nhưng miệng lại lúng túng nói:

“Anh hỏi… kỳ lạ thật đấy. Chúng ta đã có hợp đồng, anh quên rồi sao?”

Hoàng Thiên khẽ cười, nụ cười hiếm hoi không còn lạnh lùng:

“Ừ, tôi chỉ hỏi thế thôi.”

Nhưng từ khoảnh khắc ấy, cả hai đều biết – ranh giới giữa thật và giả đã bắt đầu mờ đi.

Trong đêm tĩnh mịch, khi Hạ Vy trở lại giường, tim cô vẫn còn đập loạn nhịp. Cô úp mặt vào gối, tự trấn an rằng đó chỉ là ảo giác, chỉ là phút yếu lòng thoáng qua. Nhưng sâu thẳm trong tâm hồn, cô không thể phủ nhận – ánh mắt Hoàng Thiên khi nhìn mình đã khác.

Và cũng chính lúc ấy, Hoàng Thiên nằm trong phòng bên cạnh, cũng chẳng tài nào chợp mắt. Anh nhớ đến khoảnh khắc Hạ Vy đỏ mặt cầm ly nước, nhớ đến đôi mắt lấp lánh dưới ánh trăng. Một cảm giác lạ lẫm trỗi dậy, vừa quen vừa xa.

Anh tự nhủ: Đừng quên, đây chỉ là một hợp đồng. Nhưng… tại sao tim lại không nghe lời?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×