tình yêu không có lỗi

Chương 6: Ranh Giới Mong Manh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Nhã An bước vào phòng làm việc của Minh Quân, nơi không khí lạnh lẽo như mọi lần. Cô cảm nhận rõ sự căng thẳng trong lòng mình, nhưng lần này, cảm giác đó không chỉ đến từ việc làm theo yêu cầu của anh mà còn vì những lời nói mà anh vừa thốt ra trong cuộc họp hôm qua. "Chúng ta không chỉ là đối tác công việc. Cô không chỉ là bạn gái giả của tôi." Câu nói ấy cứ quanh quẩn trong đầu cô, khiến cô không thể không tự hỏi về mối quan hệ này.

Minh Quân đang đứng cạnh bàn làm việc, chăm chú vào một tập hồ sơ. Nhã An bước vào, khẽ đóng cửa lại sau lưng, nhưng không nói gì. Cô chỉ đứng yên một lúc, chờ anh lên tiếng.

Minh Quân không ngẩng lên, nhưng giọng anh vang lên đều đều, không hề có chút biểu cảm: "Ngồi đi."

Nhã An đi đến ghế đối diện, ngồi xuống một cách nhẹ nhàng. Không khí im lặng bao trùm căn phòng, chỉ có tiếng gõ nhẹ của bút chì trên giấy. Cô nhìn anh, cố gắng tìm ra những cảm xúc trong ánh mắt ấy, nhưng mọi thứ vẫn chỉ là sự trống rỗng.

Cuối cùng, Minh Quân dừng lại, nhíu mày và nhìn vào cô. "Cô có cảm thấy không thoải mái với những gì đã xảy ra không?"

Câu hỏi của anh khiến Nhã An sững sờ. Cô không biết phải trả lời thế nào. Làm sao cô có thể giải thích hết được những rối rắm trong lòng mình? Cô đang ở giữa một cuộc chơi mà mình không biết luật, và mỗi bước đi lại càng khiến cô cảm thấy mất phương hướng.

"Cảm giác này... khiến tôi không biết mình đang làm gì," Nhã An lên tiếng, giọng cô nhỏ nhưng đầy sự bất an.

Minh Quân nhìn cô một lúc, rồi khẽ thở dài. Anh đứng dậy, bước lại gần cửa sổ, nhìn ra ngoài như đang suy nghĩ gì đó. "Cô không cần phải cảm thấy gò bó trong vai trò này. Tôi chỉ cần cô bên cạnh, nhưng không có nghĩa là cô phải làm những gì không muốn."

Nhã An không hiểu rõ lắm về những lời anh nói. Có phải Minh Quân đang cảm thấy áy náy? Hay chỉ là sự mệt mỏi của công việc khiến anh không còn muốn duy trì cái vỏ bọc mà anh đã tạo ra?

"Nhưng tôi không thể không cảm thấy mệt mỏi. Không phải vì công việc, mà vì mọi thứ xung quanh," Nhã An nói, ánh mắt cô đầy sự chân thành. "Tôi không phải là người giả vờ dễ dàng như thế, tôi cần biết rõ mình đang làm gì và vì sao phải làm vậy."

Minh Quân quay lại nhìn cô, lần này ánh mắt anh không còn lạnh lùng như trước. Có gì đó lạ lùng, giống như sự suy tư đang dần thay thế sự kiên định trước kia. "Tôi hiểu." Anh nói, giọng trầm thấp. "Nhưng có những chuyện trong cuộc sống không thể giải thích bằng lý trí. Tôi không thể nói hết mọi thứ cho cô biết, nhưng tôi tin cô sẽ hiểu một ngày nào đó."

Nhã An cảm thấy trái tim mình thắt lại khi nghe Minh Quân nói vậy. Cô không biết "một ngày nào đó" là khi nào, nhưng cô cảm thấy rằng mình đã và đang bị cuốn vào một vòng xoáy mà không thể thoát ra. Mối quan hệ này giữa cô và Minh Quân không phải là một trò chơi đơn giản. Mỗi lời nói của anh đều mang một tầng ý nghĩa sâu xa mà cô không thể dễ dàng hiểu hết.


Ngày hôm sau, trong một cuộc họp quan trọng tại công ty, Nhã An lại đứng bên cạnh Minh Quân. Cô không còn cảm thấy căng thẳng như trước, nhưng cũng không thể hoàn toàn thoải mái. Dù cho mối quan hệ giữa cô và anh có thay đổi, nhưng một thứ vẫn không thể thay đổi – đó là khoảng cách vô hình giữa họ. Một khoảng cách mà cô không thể xác định được, và cũng không biết phải vượt qua như thế nào.

Cuộc họp kéo dài gần một giờ đồng hồ, Minh Quân thảo luận về các chiến lược kinh doanh với các đối tác. Nhã An không nói nhiều, chỉ lắng nghe và ghi chép lại những gì anh nói. Cô đã quen dần với công việc này, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó lạ lẫm khi mỗi lần cô nhìn vào ánh mắt của Minh Quân. Anh luôn nhìn cô một cách khó hiểu, như thể đang cố tìm kiếm điều gì đó trong mắt cô, nhưng cũng như không bao giờ để cô nhìn thấu những gì anh đang nghĩ.

Khi cuộc họp kết thúc, mọi người bắt đầu rời đi, Nhã An lặng lẽ thu dọn đồ đạc của mình. Minh Quân cũng đứng dậy, nhưng thay vì đi ra ngoài ngay lập tức, anh quay lại nhìn cô.

"Cô làm tốt lắm," anh nói ngắn gọn, nhưng không kèm theo nụ cười nào. "Nhưng tôi muốn cô nhớ một điều: Đừng bao giờ để những người khác làm cô phân tâm. Chúng ta đều có những mục tiêu riêng."

Câu nói ấy khiến Nhã An cảm thấy khó hiểu. Làm sao cô có thể không bị phân tâm khi mọi thứ xung quanh cô cứ thay đổi từng ngày, khi chính cô cũng không biết đâu là mục tiêu thật sự của mình?

"Vâng, tôi hiểu," cô trả lời, nhưng lòng cô lại cảm thấy trống rỗng. Mối quan hệ giữa cô và Minh Quân rõ ràng không đơn giản như cô tưởng. Cô đang đi trên một con đường mờ mịt, không biết điểm đến sẽ như thế nào.

Khi cô quay lại nhìn Minh Quân lần cuối, cô nhận ra một điều: Dù anh có lạnh lùng và khó hiểu đến đâu, cô không thể phủ nhận một sự thật – anh đang chiếm lĩnh một phần trong trái tim cô, dù cô không muốn hay không.

Liệu đây có phải là dấu hiệu của tình yêu hay chỉ là một trò chơi mà cô không thể kiểm soát? Cô không biết, nhưng cô cảm thấy một thứ gì đó mãnh liệt, không thể lý giải, đang lớn dần trong lòng mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.