Ánh đèn trong phòng làm việc của Dương Minh mờ đi, chỉ còn ánh sáng hắt ra từ màn hình máy tính và ánh đèn lờ mờ từ thành phố bên ngoài cửa sổ kính. Không khí trở nên căng thẳng, dường như mọi sự hỗn loạn của thế giới bên ngoài đã bị chặn lại sau cánh cửa dày của tầng cao nhất này.
Lâm Kha vẫn đứng đối diện Dương Minh. Lòng bàn tay cô còn vương lại sự lạnh lẽo từ cái bắt tay vừa rồi, một cái chạm mang tính chất của một thương vụ thay vì một lời hứa hôn nhân.
"Trước khi buổi họp báo diễn ra, chúng ta cần thống nhất lại tất cả các chi tiết về kịch bản hôn nhân. Sự hoàn hảo là điều tối quan trọng," Dương Minh nói, giọng anh trở lại vẻ lạnh lùng, kiểm soát. Anh cầm lên bản hợp đồng đã được đóng dấu và ký kết, lật đến trang cuối cùng.
"Phần hợp đồng chúng ta vừa ký chỉ là bản tóm tắt công khai và pháp lý. Bản chi tiết này sẽ ràng buộc chúng ta trong hai năm tới."
Anh đưa cho Lâm Kha một tập tài liệu màu xám, dày hơn rất nhiều. Lâm Kha cầm lấy, cảm nhận sự lạnh lẽo của lớp giấy và sự nặng nề của các điều khoản. Cô bắt đầu đọc.
Nội dung bên trong không chỉ quy định về nghĩa vụ công khai, mà còn chi tiết đến từng hành động, từng cử chỉ nhỏ nhất trong cuộc sống riêng tư:
Điều khoản 6: Nơi ở – Lâm Kha phải chuyển đến sống trong biệt thự riêng của Dương Minh. Cô được cấp một phòng ngủ riêng biệt, cách phòng anh ít nhất ba mét. Việc sử dụng chung không gian ngoài phòng ngủ (phòng khách, nhà bếp) phải có sự chấp thuận của cả hai, nhưng luôn phải giữ vẻ thân mật giả tạo.
Điều khoản 7: Giao tiếp – Khi ở nơi công cộng hoặc trước mặt người khác (kể cả nhân viên), Lâm Kha phải gọi Dương Minh bằng 'Anh' và xưng 'Em' với vẻ dịu dàng, trìu mến. Ở chế độ riêng tư, có thể gọi tên hoặc xưng 'Tôi – Cô' để duy trì khoảng cách chuyên nghiệp.
Điều khoản 8: Quan hệ gia đình – Lâm Kha phải thể hiện sự tôn trọng tuyệt đối với gia đình Dương Minh, đặc biệt là với Hội đồng Quản trị và các thành viên cấp cao. Bất kỳ sai sót nào làm ảnh hưởng đến hình ảnh của Dương Minh đều bị coi là vi phạm hợp đồng.
Điều khoản 9: Vòng tròn xã hội – Lâm Kha phải cắt đứt hoặc hạn chế tối đa quan hệ với những người có thể gây ra rắc rối cho Dương Minh (ví dụ: những người liên quan đến scandal cũ, bạn trai tin đồn, v.v.).
Điều khoản 10: Giới hạn Thân mật (Làm rõ) – Mọi hành vi ôm, hôn, nắm tay công khai chỉ được thực hiện khi có yêu cầu rõ ràng từ Dương Minh hoặc khi kịch bản yêu cầu. Bất kỳ hành vi thân mật tự phát nào của Lâm Kha đều bị coi là phá vỡ hợp đồng.
Lâm Kha đọc đến đó, cảm thấy sự khinh miệt dâng lên. Cô không phải là một người vợ, mà là một búp bê được lập trình để phục vụ mục đích của anh ta.
"Điều khoản 10 là gì? Tôi không có quyền tự quyết định hành động của mình sao?" Lâm Kha ngước lên, ánh mắt cô đầy vẻ thách thức.
"Đây là một giao dịch, Lâm Kha, không phải là một mối quan hệ thực sự," Dương Minh đáp lại lạnh lùng. "Tôi không muốn cô hiểu lầm. Bất kỳ sự thân mật nào của cô đều sẽ làm phức tạp mục tiêu của tôi, và tôi sẽ không chấp nhận rủi ro."
"Tôi hiểu. Anh sợ tôi sẽ yêu anh sao?" Lâm Kha châm chọc.
Dương Minh nhìn cô, ánh mắt sắc như dao găm. "Cô quá tự phụ. Tôi sợ cô sẽ gây ra scandal thứ hai, làm hủy hoại công sức của tôi. Cô nên nhớ, cô không phải là người phụ nữ duy nhất có thể giúp tôi thừa kế. Cô chỉ là người thuận tiện nhất."
Sự tàn nhẫn trong lời nói của anh khiến Lâm Kha cảm thấy đau nhói. Cô hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh. Cô phải chịu đựng.
"Được rồi. Tôi chấp nhận tất cả. Nhưng tôi cũng có một điều kiện," Lâm Kha nói, cô đặt tập hợp đồng xuống bàn.
"Điều kiện gì?"
"Trong hai năm này, tôi muốn anh phải giúp tôi điều tra, tìm ra chính xác ai là người đã đứng sau scandal của tôi. Tôi muốn sự thật và sự trả thù," Lâm Kha yêu cầu, ánh mắt cô bùng cháy. "Đây không chỉ là cuộc hôn nhân cứu vãn sự nghiệp, mà còn là một liên minh trả thù."
Dương Minh trầm ngâm một lúc. Anh nhìn thấy ngọn lửa trong mắt cô, sự kiên định không hề phù hợp với một nữ diễn viên đang gặp khủng hoảng.
"Được. Tôi đồng ý," Dương Minh cuối cùng nói. "Tôi sẽ cấp cho cô quyền truy cập vào một số nguồn lực điều tra của Hưng Thịnh. Nhưng cô phải hiểu rằng, bất cứ hành động trả thù nào của cô cũng phải được tôi chấp thuận trước, để không làm ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta."
Thỏa thuận được thiết lập. Lâm Kha và Dương Minh chính thức trở thành một cặp vợ chồng giả, một liên minh được xây dựng trên sự tính toán và thù hận, chứ không phải tình yêu.
Buổi Họp Báo Công Bố Hôn Nhân:
Hai ngày sau, buổi họp báo diễn ra tại một phòng hội nghị lớn của Hưng Thịnh. Dương Minh đã dùng quyền lực của mình để dập tắt gần hết các tin tức tiêu cực về Lâm Kha. Toàn bộ truyền thông đều tập trung vào sự kiện này: Ảnh hậu tai tiếng kết hôn với CEO quyền lực.
Lâm Kha, khoác lên mình chiếc váy cưới trắng tinh khôi, đứng bên cạnh Dương Minh. Họ trông hoàn hảo: cô dâu xinh đẹp, chú rể quyền lực.
Lâm Kha đã được huấn luyện kỹ lưỡng bởi đội ngũ của Dương Minh. Cô phải cười, phải nhìn anh bằng ánh mắt trìu mến, phải thể hiện sự phụ thuộc và tin tưởng.
"Về những tin đồn và scandal của cô Lâm Kha, Tổng Giám đốc Dương có ý kiến gì không?" Một phóng viên hỏi.
Dương Minh nắm lấy tay Lâm Kha, siết nhẹ, một cử chỉ thân mật hoàn hảo.
"Tôi không quan tâm đến những tin đồn vô căn cứ," Dương Minh nói, giọng anh nhẹ nhàng hơn thường lệ, nhưng vẫn chứa đựng sự uy quyền. "Lâm Kha là một người phụ nữ tuyệt vời, mạnh mẽ và tài năng. Cô ấy đã phải trải qua nhiều áp lực trong ngành công nghiệp này. Tôi tin tưởng vợ tôi tuyệt đối."
Anh quay sang Lâm Kha. "Tôi yêu cô ấy. Và tình yêu này đủ lớn để vượt qua mọi lời dối trá."
Đến phần cao trào: Nụ Hôn Công Khai.
Theo kịch bản, họ phải trao nhau một nụ hôn thật sự ngọt ngào. Lục Dực hơi cúi xuống. Lâm Kha nhắm mắt lại, cô cảm nhận hơi thở lạnh lẽo của anh.
Nụ hôn đến. Đó là một nụ hôn được tính toán: nhẹ nhàng, kéo dài vừa đủ, và hoàn toàn không có cảm xúc. Nó là sự xác nhận cuối cùng cho màn kịch của họ.
Khi nụ hôn kết thúc, ánh đèn flash chói lòa, Lâm Kha nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ và ghen tị từ một vài gương mặt quen thuộc trong đám đông, đặc biệt là Dương Hạo, người chú của Dương Minh. Nhiệm vụ đã hoàn thành.
Đêm Tân Hôn Giả Dối:
Lâm Kha và Dương Minh trở về biệt thự. Khi cánh cửa đóng lại, mọi kịch bản tan biến. Lâm Kha tháo chiếc nhẫn cưới, đặt lên bàn trang điểm.
"Anh diễn rất đạt, Tổng Giám đốc Dương. Nhưng nụ hôn đó có vẻ hơi dài so với kịch bản," Lâm Kha nói, giọng cô mỉa mai.
Dương Minh cởi bỏ áo vest. "Đó là yêu cầu của truyền thông. Đừng nghĩ quá nhiều. Và từ giờ, cô phải luôn đeo chiếc nhẫn đó. Kịch bản của chúng ta bắt đầu từ giây phút này."
Anh chỉ vào cánh cửa bên phải căn phòng. "Đó là phòng của cô. Hãy nhớ Điều khoản 6. Đừng vượt quá giới hạn."
Lâm Kha nhìn căn phòng đó, sau đó nhìn sang cánh cửa đối diện, nơi dẫn đến phòng ngủ chính của Dương Minh. Hai cánh cửa, cách nhau một khoảng trống ngắn, là ranh giới thể xác và cảm xúc của họ.
"Tôi hiểu rồi," Lâm Kha đáp. Cô nhìn anh lần cuối, ánh mắt cô đầy sự thách thức và quyết tâm. "Chúc anh ngủ ngon, chồng hợp đồng."
Lâm Kha bước vào phòng mình, đóng sầm cửa lại. Cô ngã xuống giường, ôm chặt chiếc gối. Cô đã có được sự bảo vệ và cơ hội trả thù. Nhưng cô biết, hai năm tới sẽ là quãng thời gian sống trong sự cô đơn và giả dối.
Trong phòng ngủ chính, Dương Minh đứng nhìn cánh cửa đóng kín của cô. Anh lấy ra một tập tài liệu khác, không phải hợp đồng. Đó là hồ sơ chi tiết về scandal của Lâm Kha, với tên của kẻ chủ mưu được gạch chân đỏ: Trần Phong.
"Mục đích của cô là trả thù. Mục đích của tôi là ổn định. Nhưng trước khi thỏa mãn mục đích của mình, tôi sẽ bảo vệ cô," Dương Minh tự nhủ. Anh không hề lạnh lùng như anh thể hiện. Sự xuất hiện của Lâm Kha đã thay đổi mọi kế hoạch của anh.