tình yêu nảy mầm từ scandal

Chương 3: CĂN PHÒNG LẠNH GIÁ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm đầu tiên tại biệt thự Lục Dực, căn phòng ngủ phụ rộng lớn mà Dương Minh bố trí cho Lâm Kha thực chất chỉ là một khu vực ngăn cách, một sự bổ sung lạnh lùng vào không gian sống vốn đã quá mức tối giản của anh. Căn phòng này không hề có dấu ấn cá nhân, mọi thứ đều mới tinh, như thể được sắp đặt gấp gáp để phục vụ một mục đích tạm thời. Giống như chính cuộc hôn nhân này, nó đẹp đẽ trên bề mặt nhưng trống rỗng bên trong.

Lâm Kha nằm trên chiếc giường Kingsize, trằn trọc không ngủ được. Dù đã có một ngày dài mệt mỏi và đầy biến cố, sự căng thẳng từ bản hợp đồng và sự gần gũi đầy giả tạo với Dương Minh khiến cô không thể thư giãn.

Cô đứng dậy, đi dạo quanh phòng. Bức tường ngăn cách phòng cô và phòng Dương Minh dường như không chỉ là gạch và vữa, mà còn là một rào cản vô hình, chứa đựng tất cả sự lạnh lùng và cảnh báo của Điều khoản 5 và Điều khoản 10. Cô là vợ hợp pháp, nhưng lại là người lạ bị giám sát.

Sáng hôm sau, Lâm Kha thức dậy sớm. Cô biết, nếu đã chấp nhận giao dịch, cô phải tuân thủ kịch bản một cách hoàn hảo. Điều đầu tiên cô cần làm là thể hiện sự thân mật giả tạo ngay trước mặt nhân viên trong biệt thự.

Cô mặc một chiếc váy lụa đơn giản, trang điểm nhẹ nhàng và bước ra khỏi phòng.

Phòng ăn của biệt thự rộng lớn, nhìn ra khu vườn được cắt tỉa hoàn hảo. Dương Minh đã ngồi ở đó, đọc một tờ báo tài chính dày cộp, vẻ mặt anh lạnh lùng và nghiêm nghị. Bữa sáng được bày biện sang trọng nhưng không có tiếng nói, chỉ có tiếng dao nĩa chạm vào đĩa sứ.

Khi Lâm Kha bước vào, cô thấy Thím Mai, quản gia lớn tuổi của biệt thự, đang đứng bên cạnh bàn ăn. Đây là lúc cô phải bắt đầu diễn.

"Chào buổi sáng, Anh Minh," Lâm Kha nói, giọng cô cố gắng dịu dàng và ngọt ngào, như thể cô đang gọi một người yêu.

Dương Minh ngước nhìn cô, ánh mắt anh lướt qua cô một cách nhanh chóng, như thể đang đánh giá hiệu suất của một nhân viên.

"Chào buổi sáng, Em," anh đáp lại, giọng anh trầm ấm hơn một chút so với khi chỉ có hai người, nhưng vẫn mang đầy sự kiểm soát.

Anh kéo ghế bên cạnh mình. "Ngồi xuống, anh có một vài điều cần nói."

Thím Mai mỉm cười, vẻ mặt bà hiện lên sự hài lòng. "Chúc mừng cậu, cậu Minh, cậu Kha. Hai cậu thật đẹp đôi. Lần đầu tiên biệt thự có tiếng nói ấm áp như vậy."

Lâm Kha biết, sự thể hiện của cô đã qua cửa ải đầu tiên.

Khi Thím Mai rời đi, sự thân mật giả tạo cũng biến mất. Dương Minh ngay lập tức trở lại giọng điệu CEO.

"Kịch bản hôm nay: Cô sẽ cùng tôi tham dự một buổi gặp mặt nhỏ với Bác Tôn, thành viên Hội đồng Quản trị quan trọng nhất. Bác ấy là người bảo thủ, rất coi trọng sự ổn định gia đình. Cô phải thể hiện sự phục tùng và tin tưởng tuyệt đối vào tôi. Bất kỳ dấu hiệu nào của sự bất mãn hay bất đồng công khai đều có thể khiến ông ấy nghi ngờ."

"Tôi hiểu. Vợ ngoan và nghe lời," Lâm Kha đáp, giọng cô đầy sự mỉa mai. "Nhưng anh nên biết, tôi là Ảnh hậu. Tôi diễn những vai phức tạp hơn nhiều."

"Tốt. Nhưng hãy nhớ, diễn xuất càng chân thật, phần thưởng của cô càng lớn," Dương Minh nói.

Sau đó, anh thay đổi chủ đề. "Về scandal của cô. Tôi đã cử đội pháp lý bắt đầu điều tra. Chúng ta cần tìm ra kẻ đã tuồn băng ghi âm cho truyền thông. Cô có nghi ngờ gì không?"

Lâm Kha im lặng một lúc. Cô vẫn chưa muốn tiết lộ sự nghi ngờ lớn nhất của mình. "Tôi nghĩ nó liên quan đến Trần Phong, nhưng tôi cần bằng chứng cụ thể."

"Trần Phong? Bạn diễn cũ của cô? Người ta đồn là bạn trai tin đồn?" Dương Minh nhíu mày, vẻ mặt anh hiện lên một sự khó chịu thoáng qua.

"Chỉ là tin đồn. Nhưng anh ta là người duy nhất có đủ sự hiểu biết về cuộc sống cá nhân của tôi để dàn xếp việc này," Lâm Kha giải thích. Cô quyết định không đề cập đến mối quan hệ của Trần Phong với giới giải trí mà cô biết.

Dương Minh gật đầu, khuôn mặt anh không biểu lộ cảm xúc. "Tôi sẽ điều tra anh ta. Nhưng đừng hành động hấp tấp. Ván cờ này cần sự kiên nhẫn."

Buổi Gặp Gỡ Bác Tôn:

Chiều hôm đó, họ đến gặp Bác Tôn tại một câu lạc bộ golf. Lâm Kha, khoác tay Dương Minh, trông như một người vợ hiền thục, luôn mỉm cười và lắng nghe.

Bác Tôn là một người đàn ông lớn tuổi, nghiêm khắc, ánh mắt ông sắc sảo, dò xét. Ông nhìn Lâm Kha từ đầu đến chân.

"Cô Lâm Kha, tôi hy vọng cô đã từ bỏ những thói quen của giới nghệ sĩ sau khi kết hôn. Dương Minh cần một người vợ ổn định, biết giữ thể diện cho gia tộc," Bác Tôn nói thẳng thừng.

Lâm Kha, theo đúng kịch bản, cúi đầu một chút, vẻ mặt cô dịu dàng.

"Thưa bác Tôn, cháu hiểu. Cháu biết trách nhiệm của mình khi trở thành Phu nhân Dương. Cháu sẽ ủng hộ Anh Minh trong mọi quyết định," Lâm Kha đáp, giọng cô ôn tồn, từ tốn.

Bác Tôn có vẻ hài lòng. "Tốt. Dương Minh, cậu đã chọn đúng người. Cô ấy có vẻ biết giữ mình hơn so với những cô gái trong giới của cậu."

Sau đó, Bác Tôn quay sang Dương Minh. "Nhưng cậu Minh, tôi nghe nói phòng ngủ của hai đứa vẫn còn... cách biệt? Cậu biết đấy, di chúc của cha cậu yêu cầu sự ổn định gia đình. Mối quan hệ vợ chồng cần phải được thể hiện rõ ràng."

Cả Lâm Kha và Dương Minh đều cứng người. Rõ ràng, sự giả dối này đã bị nghi ngờ.

Dương Minh nhanh chóng phản ứng. Anh nắm lấy tay Lâm Kha, đặt lên má mình, ánh mắt anh đầy sự mãnh liệt giả tạo.

"Bác Tôn, bác Tôn hiểu lầm rồi. Hôn nhân của chúng cháu rất... riêng tư," Dương Minh nói, giọng anh trầm xuống, đầy sự ám chỉ. "Mẫn và cháu chỉ muốn đảm bảo sự nghiệp của cô ấy được ổn định trở lại trước khi chúng cháu công khai những bước tiếp theo. Nhưng cháu cam đoan, không có bất kỳ vấn đề nào trong quan hệ vợ chồng. Mẫn là của cháu, và cháu là của Mẫn."

Lời tuyên bố này, vừa mơ hồ nhưng lại đầy sự chiếm hữu, đã dập tắt sự nghi ngờ của Bác Tôn.

"Tốt. Tôi hy vọng như vậy," Bác Tôn gật đầu.

Trên đường trở về, Lâm Kha nhìn Dương Minh. "Anh diễn quá xuất sắc. Nhưng anh đã gần như vi phạm Điều khoản 10 bằng cách nắm tay tôi quá lâu."

"Đó là sự cần thiết. Và lời tuyên bố 'Mẫn là của cháu' không nằm trong kịch bản," Dương Minh nói, khuôn mặt anh vẫn lạnh lùng, nhưng có sự bối rối thoáng qua.

"Vậy tại sao anh lại nói điều đó?"

Dương Minh nhìn thẳng vào cô, ánh mắt anh sắc lạnh. "Bác Tôn đã nhìn thẳng vào tôi. Tôi cần một tuyên bố mạnh mẽ để khẳng định quyền sở hữu. Đừng hiểu lầm. Tôi chỉ đang bảo vệ tài sản của tôi."

Lâm Kha không đáp. Cô biết, anh chỉ đang cố gắng lý giải cho hành động của mình bằng lý trí lạnh lùng. Nhưng cô có thể cảm nhận, sự bảo vệ của anh không hoàn toàn chỉ là vì tài sản.

Về đến biệt thự, Lâm Kha đi thẳng vào phòng. Đêm đó, cô nằm trên giường, nhìn chằm chằm vào cánh cửa ngăn cách. Căn phòng lạnh giá này là nơi trú ẩn của cô, nhưng cũng là ngục tù của cô. Cô biết, ranh giới giữa kịch bản và sự thật đã bắt đầu mờ đi.

Cô bắt đầu cảm thấy sự tò mò và một chút sợ hãi đối với người đàn ông đã cứu vớt cô.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×