Những ngày đầu hạ, Hà Nội vẫn giữ cái nắng oi nồng đặc trưng. Nhưng với Lan, dường như mọi sự mệt mỏi tan biến khi mỗi buổi chiều lại thấy Khôi đợi ở quán cà phê nhỏ ven hồ. Từ hôm gặp gỡ, cả hai đã có vài lần trò chuyện. Ban đầu chỉ là những lời hỏi han đơn giản, nhưng dần dần, Khôi tìm thấy trong Lan một sự chân thành hiếm có, còn Lan thì bắt đầu cảm nhận được sự ấm áp toát ra từ ánh mắt chàng trai.
Lan vốn là cô gái kín đáo, ít khi bộc lộ cảm xúc. Nhưng sự quan tâm của Khôi khiến cô có những rung động đầu tiên – thứ rung động mà cô chưa từng dám nghĩ sẽ xảy đến với mình. Còn Khôi, lần đầu tiên trong đời, anh thấy lòng mình bối rối đến lạ. Trước giờ, anh đã quen với những cô gái trong những buổi tiệc sang trọng, khoác lên mình váy áo lộng lẫy, nói những lời bóng bẩy. Nhưng ở Lan, chỉ có sự giản dị và một đôi mắt sáng như sao trời, vậy mà khiến trái tim anh rung động nhiều hơn bất kỳ cuộc vui nào.
Tuy nhiên, không phải mọi thứ đều êm đềm. Trong những góc khuất của xã hội, những câu chuyện nhỏ có thể nhanh chóng trở thành đề tài bàn tán lớn.
Một buổi chiều, khi Lan đang dọn bàn trong quán, hai vị khách nữ ngồi ở góc phòng cười nói xì xào:
– Cậu nghe tin gì chưa? – Một người hạ giọng. – Thiếu gia Khôi dạo này hay xuất hiện ở quán cà phê bình dân này lắm.
– Ừ, tôi cũng nghe rồi. Lạ thật đấy. Một người như cậu ấy mà lại chịu khó tới nơi này sao? Chắc chắn là có chuyện gì đặc biệt.
Lan vô tình nghe thấy. Tim cô khẽ nhói, nhưng cô nhanh chóng lảng tránh, giả vờ như không biết. Cô thừa hiểu, một khi người ta bắt đầu chú ý thì sớm muộn cũng sẽ có những lời đồn đoán. Cô không muốn mình trở thành tâm điểm, càng không muốn gây phiền phức cho Khôi.
Cùng lúc đó, trong một căn biệt thự sang trọng ở phía Tây thành phố, gia đình Khôi đã bắt đầu nghe về những lần đi lại của con trai. Ông Hoàng – bố Khôi – là người đàn ông từng trải, khắt khe và luôn đặt lợi ích gia tộc lên hàng đầu. Khi nghe trợ lý báo cáo việc Khôi thường lui tới một quán cà phê nhỏ, ông chau mày.
– Nó đang làm cái trò gì vậy? – Ông đập nhẹ bàn, giọng không giấu được sự khó chịu.
Bà Minh – mẹ Khôi – vốn dịu dàng hơn, nhưng cũng không khỏi lo lắng:
– Có khi nào Khôi đang để ý đến ai đó ở đó không?
Ông Hoàng thở dài, ánh mắt lạnh lùng:
– Nếu đúng thế thì không thể chấp nhận được. Một đứa con gái bình thường thì thôi đi, chứ nếu là hạng nghèo hèn thì càng không được. Gia đình ta đâu thể để chuyện hôn nhân trở thành trò cười cho thiên hạ.
Những lời ấy, tuy không đến tai Khôi và Lan ngay, nhưng như một cơn sóng ngầm, đang dần dần hình thành bên dưới mặt nước tưởng chừng phẳng lặng.
Một buổi tối, sau khi tan ca, Lan đi bộ về trên con phố nhỏ. Khôi đã đợi sẵn dưới gốc cây bằng lăng, tay cầm hai ly nước mía. Anh cười:
– Anh đoán hôm nay em sẽ mệt, nên chuẩn bị sẵn “năng lượng” cho em đây.
Lan bật cười, nhận ly nước, lòng khẽ ấm lại. Những khoảnh khắc giản dị như thế khiến cô quên đi hết mọi vất vả trong ngày. Nhưng rồi ánh mắt cô vô tình bắt gặp một người đi ngang qua – một phụ nữ trung niên, ăn mặc sang trọng, đang nhìn cô chằm chằm. Trong khoảnh khắc, Lan nhận ra đó chính là bà Minh, mẹ Khôi.
Bà không nói gì, chỉ để lại một cái nhìn vừa tò mò vừa nghiêm nghị, rồi bước đi. Lan bỗng thấy tim mình đập loạn, còn Khôi vẫn chưa hay biết gì.
Trên đường về, Lan cứ thấp thỏm. Cô hiểu, mọi chuyện không đơn giản như trước nữa. Chỉ mới là những ngày đầu của một tình cảm chớm nở, nhưng đã có quá nhiều ánh mắt hướng vào họ.
Trong khi đó, tại nhà, bà Minh kể lại chuyện đã thấy cho chồng. Ông Hoàng càng thêm tức giận:
– Tôi đã nói mà. Nó không còn bé nữa, nhưng cũng không thể để nó muốn làm gì thì làm. Con bé đó chắc chắn sẽ không bao giờ bước chân vào nhà này.
Bà Minh ngập ngừng:
– Hay là mình cứ để quan sát thêm? Biết đâu Khôi chỉ thoáng qua rồi thôi…
Ông Hoàng gằn giọng:
– Không. Phải chặn ngay từ đầu. Để càng lâu, tình cảm càng sâu, càng khó gỡ.
Những lời quyết liệt đó chính là mồi lửa đầu tiên, thắp lên một cuộc đối đầu ngấm ngầm giữa tình yêu non trẻ của Khôi và Lan với sức nặng của gia đình và xã hội.
Những ngày sau, Lan vẫn gặp Khôi, nhưng lòng cô không còn nhẹ nhõm như trước. Cô bắt đầu lo lắng, không phải cho mình, mà cho anh. Cô sợ rằng những tin đồn sẽ làm ảnh hưởng đến anh, sợ rằng gia đình anh sẽ phản đối. Nhưng mỗi khi nhìn vào đôi mắt chân thành của Khôi, cô lại không nỡ rời xa.
Khôi dường như cũng cảm nhận được điều gì đó. Một buổi chiều, anh nhìn Lan thật lâu rồi hỏi:
– Em có gì muốn nói với anh không?
Lan khẽ lắc đầu, gượng cười:
– Không có gì đâu, chắc em hơi mệt thôi.
Nhưng trong ánh mắt cô, Khôi vẫn thấy sự bất an. Anh không hỏi thêm, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô, như muốn truyền thêm sức mạnh.
Sóng ngầm vẫn lặng lẽ dâng lên. Bên ngoài, người ta bắt đầu xì xào nhiều hơn về chuyện “thiếu gia Khôi để ý cô phục vụ quán cà phê”. Trong nhà, ông Hoàng đã bắt đầu cho người âm thầm điều tra về Lan.
Và Lan, trong căn phòng trọ nhỏ, nhiều đêm trằn trọc, tự hỏi liệu mình có đang bước vào một giấc mơ quá xa vời.
Nhưng rồi, cứ mỗi lần gặp Khôi, giấc mơ ấy lại trở nên quá đỗi thật, quá đẹp, khiến cô chẳng thể nào rời bỏ.