Một buổi sáng cuối tuần, khi Khôi vừa bước xuống cầu thang, cả nhà đã ngồi đầy đủ ở phòng khách. Không khí nặng nề đến mức anh cảm thấy lạ lùng. Ông Hoàng ngồi ngay ngắn trên ghế, vẻ mặt nghiêm khắc; bà Minh tuy dịu dàng hơn nhưng ánh mắt cũng đầy lo âu.
Khôi khẽ chau mày, cảm nhận được điều chẳng lành.
– Bố, mẹ… có chuyện gì vậy ạ?
Ông Hoàng gằn giọng:
– Con vẫn còn định giấu chúng ta sao? Chuyện con qua lại với một cô gái làm phục vụ quán cà phê, cả thành phố này bắt đầu xì xào rồi.
Khôi sững lại. Anh không nghĩ mọi chuyện lại lan nhanh đến vậy. Nhưng anh cũng không muốn vòng vo:
– Bố, mẹ… đúng là con đang quen Lan. Cô ấy không chỉ là một cô gái bình thường. Cô ấy có trái tim tốt đẹp, và con thật sự… con thật sự quý trọng cô ấy.
Ông Hoàng đập bàn, giọng dứt khoát:
– Không được! Một người con gái xuất thân nghèo khó, gia cảnh chẳng có gì, làm sao xứng với con – người sẽ kế thừa sản nghiệp của cả gia đình này? Con có biết bao cô gái môn đăng hộ đối, có học thức, gia thế, đang chờ được làm dâu nhà này. Tại sao con lại chọn một người như vậy?
Khôi siết chặt nắm tay. Anh biết phản ứng này là khó tránh khỏi, nhưng nghe những lời chê bai dành cho Lan, lòng anh quặn thắt.
– Bố ạ, tình yêu đâu phải chuyện môn đăng hộ đối. Con tin, điều quan trọng nhất là sự chân thành. Con muốn được tự lựa chọn hạnh phúc của mình.
Bà Minh xen vào, giọng mềm mỏng hơn:
– Con trai, mẹ hiểu tình cảm đầu đời lúc nào cũng mãnh liệt. Nhưng con cần suy nghĩ xa hơn. Sau này, khi con gánh vác công việc gia đình, một người vợ không cùng nền tảng sẽ khó hòa nhập, con có chắc muốn cả đời đối mặt với những bất đồng đó không?
Khôi nhìn mẹ, ánh mắt kiên định:
– Mẹ à, Lan có thể không giàu có, nhưng cô ấy có nghị lực và tấm lòng. Con tin cô ấy sẽ cùng con vượt qua mọi khó khăn.
Câu trả lời càng khiến ông Hoàng tức giận. Ông đứng phắt dậy, chỉ tay vào con trai:
– Nếu con còn cứng đầu, thì đừng mong bước chân vào công ty thêm một ngày nào nữa. Tình yêu mù quáng sẽ hủy hoại tương lai của con, Khôi!
Hôm đó, Khôi bỏ ra khỏi nhà trong tâm trạng nặng nề. Anh tìm đến Lan. Nhìn thấy anh, Lan đã linh cảm có chuyện chẳng lành.
– Khôi… đã có chuyện gì xảy ra sao? – cô hỏi, ánh mắt lo lắng.
Khôi ngồi xuống, nắm lấy tay Lan, kể lại tất cả. Lan nghe mà tim run lên từng nhịp. Mọi điều cô lo sợ đã thành sự thật: gia đình anh phản đối.
– Khôi, em đã nói mà… – Lan khẽ nghẹn ngào – chúng ta khác nhau quá nhiều. Em không muốn trở thành nguyên nhân khiến anh đối đầu với gia đình.
– Đừng nói vậy, Lan. – Khôi siết chặt tay cô – Anh chưa bao giờ chắc chắn điều gì như bây giờ. Anh chọn em, bất kể có khó khăn nào phía trước.
Những lời ấy khiến nước mắt Lan rơi xuống. Cô vừa hạnh phúc, vừa đau lòng. Hạnh phúc vì được anh bảo vệ, đau lòng vì biết con đường họ đi sẽ chẳng hề dễ dàng.
Trong khi đó, ông Hoàng không chỉ dừng lại ở lời nói. Ông cho người đến quán cà phê nơi Lan làm việc. Chủ quán, vốn là người phụ nữ hiền lành, hốt hoảng khi thấy hai người đàn ông mặc vest đến tìm.
– Cô Lan làm việc ở đây đúng không? – Một người cất giọng lạnh lùng. – Từ mai, tốt nhất là đừng để cô ấy tiếp tục đứng ở chỗ này nữa.
Chủ quán sợ hãi, nhưng cũng thương Lan, chỉ biết gật gù. Hôm sau, Lan nhận được tin mình bị cắt ca làm. Cô hiểu ngay đó không phải tình cờ.
Lan lặng lẽ xếp đồ, rời khỏi quán trong lòng ngổn ngang. Cô không muốn nói cho Khôi biết, sợ anh lại lo lắng. Nhưng Khôi nhanh chóng phát hiện khi đến tìm thì không thấy cô đâu.
– Lan, em bị ép nghỉ việc phải không? – Khôi hỏi, ánh mắt rực lửa.
Lan lắc đầu, cố giấu:
– Em chỉ… thấy mệt, nên muốn nghỉ một thời gian.
Nhưng Khôi không tin. Anh nắm chặt vai cô:
– Là bố anh đúng không? Anh sẽ không để ai làm tổn thương em, Lan.
Lan bật khóc, ôm lấy anh:
– Em chỉ sợ… em không đủ mạnh mẽ để đi cùng anh đến cuối.
Khôi vuốt nhẹ mái tóc cô, thì thầm:
– Chúng ta sẽ cùng nhau mạnh mẽ, Lan. Dù cả thế giới phản đối, anh vẫn sẽ chọn em.
Tin đồn về mối quan hệ của Khôi và Lan ngày càng lan rộng. Trên mạng xã hội, không ít lời bàn tán ác ý xuất hiện:
“Thiếu gia tập đoàn lớn mà lại dính đến một cô gái bình dân.”
“Chắc cô ta chỉ muốn lợi dụng tiền bạc thôi.”
Lan đọc được những dòng đó, lòng đau nhói. Nhưng mỗi khi nhớ đến ánh mắt kiên định của Khôi, cô lại có thêm chút niềm tin.
Gia đình Khôi càng phản đối, tình cảm của họ càng sâu đậm. Nhưng sóng gió mới chỉ bắt đầu…