Đêm ấy, Lan ngồi một mình trong căn phòng trọ nhỏ. Căn phòng vốn đã chật hẹp, nay lại càng lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Trên bàn, chiếc hộp cơm Khôi mang tới buổi chiều vẫn còn nguyên vẹn, hơi ấm đã nguội lạnh. Lan đưa tay chạm vào, lòng ngổn ngang.
Mấy ngày qua, cô cảm nhận rõ sự khắc nghiệt từ phía gia đình Khôi. Những tin đồn độc địa, ánh nhìn soi mói của người quen khi bắt gặp họ đi cùng nhau, và nhất là việc bị ép nghỉ việc – tất cả như một bức tường vô hình dần siết chặt lấy cô. Lan yêu Khôi, nhưng càng yêu, cô càng thấy mình như một gánh nặng khiến anh bị kẹt giữa tình cảm và gia đình.
Điện thoại rung lên. Là tin nhắn từ Khôi:“Anh đến dưới nhà rồi, em xuống nhé.”
Lan nhìn dòng chữ, trái tim vừa run rẩy vừa đau đớn. Cô biết, chỉ cần xuống thôi, nhìn vào ánh mắt ấy, mọi quyết tâm sẽ sụp đổ. Nhưng cô cũng biết, nếu tiếp tục như vậy, Khôi sẽ phải trả giá quá nhiều.
Cô tắt máy. Nước mắt rơi xuống từng giọt, nhưng Lan không bước ra cửa.
Khôi đứng dưới cổng khu trọ, chờ mãi không thấy Lan xuống. Anh gọi liên tục nhưng điện thoại tắt máy. Một dự cảm xấu chạy dọc sống lưng, anh vội chạy lên phòng.
Cửa khép hờ. Bên trong, căn phòng tối om. Trên bàn, chỉ còn một tờ giấy gấp vội. Anh run run mở ra:
“Khôi, em xin lỗi. Em không muốn anh vì em mà phải chịu áp lực từ gia đình. Em chọn cách rời xa, mong anh sống bình yên. Xin anh đừng tìm em nữa… – Lan.
Cả cơ thể Khôi như sụp đổ. Tờ giấy run bần bật trong tay. Anh lao ra ngoài, tìm khắp xung quanh, gọi tên cô trong vô vọng. Con phố đêm yên ắng, chỉ có tiếng bước chân anh vang vọng giữa khoảng không.
– Lan! Em ở đâu? Đừng bỏ anh! – Giọng Khôi khản đặc, nhưng chẳng có ai trả lời.
Thật ra, Lan đã lặng lẽ thu xếp hành lý từ chiều. Cô xin nghỉ căn trọ, rời đi trước khi Khôi kịp đến. Cô bắt chuyến xe khách sớm, hướng về một vùng ngoại ô xa xôi, nơi cô có thể bắt đầu lại từ đầu với một công việc mới, một cuộc sống mới – dẫu lòng tan nát.
Trên xe, Lan nhìn qua ô cửa kính, những ánh đèn thành phố dần khuất xa. Mỗi ánh sáng như một vết dao cắt vào tim. “Xin lỗi, Khôi…” – cô thì thầm trong gió.
Những ngày sau, Khôi như người mất hồn. Anh đến công ty mà chẳng thể tập trung, ánh mắt vô định. Ông Hoàng thấy thế, nghĩ rằng con trai cuối cùng cũng tỉnh ngộ sau khi Lan biến mất. Ông chỉ thở dài, coi như mọi chuyện đã “giải quyết xong”.
Nhưng ông đâu biết, Khôi không hề buông bỏ. Anh đi khắp nơi tìm kiếm Lan – những quán cà phê, những con phố, cả những người bạn ít ỏi của cô. Nhưng Lan như bốc hơi khỏi thành phố.
Đêm đến, Khôi ngồi một mình trong căn phòng rộng lớn nhưng trống rỗng. Anh nhìn tờ giấy Lan để lại, đọc đi đọc lại đến mức từng chữ như khắc vào tim.
– Lan, em có biết… anh thà đối mặt với cả thế giới còn hơn là mất em không? – Anh nghẹn ngào thì thầm.
Về phần Lan, cuộc sống ở nơi mới không hề dễ dàng. Cô xin được công việc làm công nhân trong một xưởng may nhỏ, thu nhập ít ỏi, nhưng ít ra có thể tự nuôi sống bản thân. Mỗi ngày, cô ngồi giữa tiếng máy may rộn ràng, lòng ngổn ngang nỗi nhớ.
Đêm về, trong căn phòng trọ mới còn nghèo nàn hơn chỗ cũ, Lan mở điện thoại – chiếc máy đã tháo sim từ lâu. Ảnh chụp cùng Khôi vẫn còn đó, nụ cười rạng rỡ của anh khiến tim cô thắt lại.
– Khôi… em nhớ anh lắm. Nhưng chúng ta không thể… – Lan ôm mặt, nước mắt lại rơi.
Còn Khôi, nỗi đau mất Lan trở thành động lực thôi thúc anh. Anh quyết định đối diện trực tiếp với gia đình. Một tối, anh bước vào phòng khách, nhìn thẳng vào cha mẹ:
– Bố, mẹ… con không thể giả vờ nữa. Con yêu Lan, và dù cô ấy rời đi, con vẫn sẽ tìm lại. Con không thể sống một cuộc đời do người khác sắp đặt.
Ông Hoàng giận dữ:
– Khôi, con vẫn chưa hiểu sao? Tình cảm chỉ là thoáng qua, nhưng gia nghiệp này mới là cả đời!
Khôi siết chặt nắm tay, giọng chắc nịch:
– Vậy nếu phải chọn, con chọn Lan.
Câu nói ấy như một nhát dao đâm vào sự kỳ vọng của ông Hoàng. Phòng khách chìm trong im lặng nặng nề. Nhưng ánh mắt Khôi không hề lung lay.
Trong lòng anh, quyết tâm chỉ có một: dù Lan có trốn đến nơi đâu, anh cũng sẽ tìm bằng được.