Những ngày không có Lan, thời gian đối với Khôi trở thành một dòng chảy vô nghĩa.
Anh vẫn dậy sớm, thay bộ vest chỉnh tề, đến công ty như thường lệ. Nhưng trong ánh mắt, không còn ánh sáng của sự hứng khởi, chỉ còn lại một khoảng trống rỗng lạnh lẽo. Đồng nghiệp nhìn thấy, có kẻ thì thầm:
– Cậu chủ hình như gầy đi nhiều.
– Ừ, chắc áp lực công việc thôi…
Họ đâu biết rằng áp lực không đến từ những bản hợp đồng hay con số tài chính, mà đến từ nỗi mất mát âm ỉ trong tim.
Trong căn phòng làm việc rộng lớn, Khôi ngồi lặng trước cửa kính, nhìn dòng xe cộ nườm nượp bên dưới. Mỗi bóng dáng phụ nữ thoáng qua đều khiến anh tưởng tượng đó là Lan. Nhưng rồi hiện thực phũ phàng kéo anh trở lại: cô không còn ở đây, và không ai biết cô ở đâu.
Buổi tối, khi màn đêm phủ xuống, căn biệt thự sang trọng của gia đình lại trở nên quá rộng lớn và lạnh lẽo. Bữa cơm có đầy đủ món ngon nhưng chẳng còn mùi vị. Anh thường bỏ dở, chỉ uống vài ly rượu để xua đi cảm giác cô độc.
Một lần, trong men rượu, Khôi mở ngăn kéo, lấy ra chiếc khăn tay Lan từng bỏ quên. Mùi hương quen thuộc phảng phất khiến trái tim anh như nghẹn lại. Anh áp chiếc khăn vào ngực, thì thầm như một kẻ mộng du:
– Lan… em đang ở đâu? Có nhớ anh không?
Trong khi đó, ở nơi ngoại ô xa xôi, cuộc sống của Lan cũng chẳng hề dễ dàng.
Căn phòng trọ mới chỉ vỏn vẹn mười mét vuông, tường loang lổ những vết ẩm mốc. Mỗi sáng, cô dậy từ năm giờ, vội vàng ăn bát mì gói rồi đi bộ tới xưởng may. Công việc lặp đi lặp lại: cắt vải, may đường chỉ, kiểm hàng. Đôi bàn tay mềm mại ngày nào giờ chai sạn, ngón tay đầy vết xước.
Đêm về, Lan ngồi bên chiếc đèn dầu nhỏ, mệt mỏi nhưng chẳng thể ngủ yên. Trong lòng, hình bóng Khôi chưa bao giờ nguôi ngoai. Nhiều lần, cô muốn nhấc điện thoại gọi cho anh, chỉ để nghe giọng nói quen thuộc. Nhưng rồi, nỗi sợ lại kéo đến: sợ gia đình anh biết, sợ anh thêm áp lực, sợ mình chỉ làm gánh nặng.
“Xa anh… có lẽ là cách tốt nhất.” – Lan tự nhủ, nhưng trái tim lại không chịu nghe theo.
Ở thành phố, Khôi vẫn miệt mài tìm kiếm. Anh thuê người điều tra, dò hỏi khắp các khu trọ, thậm chí đến cả những vùng ngoại ô hẻo lánh. Nhưng mọi thông tin đều vô vọng. Lan như biến mất khỏi thế gian.
Mỗi lần trở về với bàn tay trắng, anh càng đau đớn hơn. Nhưng thay vì bỏ cuộc, Khôi càng thêm kiên định. Anh tin, chỉ cần tiếp tục tìm, nhất định sẽ gặp lại.
Có một buổi tối mưa, Khôi lái xe qua con phố nhỏ mà trước đây anh và Lan từng đi dạo. Con đường ướt nhẹp, ánh đèn đường phản chiếu những vệt sáng mờ. Anh dừng xe bên vệ đường, nhớ lại khoảnh khắc Lan cười trong mưa, hồn nhiên xoè tay hứng từng giọt nước.
“Anh ước có thể quay lại khoảnh khắc ấy…” – Khôi thì thầm, mắt nhòe đi.
Trong giấc ngủ chập chờn sau đó, anh mơ thấy Lan. Cô đứng dưới cơn mưa, đưa tay vẫy gọi, miệng khẽ cười. Anh lao đến, nhưng càng chạy, cô càng xa. Khi chạm tới, hình bóng ấy tan biến, để lại khoảng trống vô tận. Anh giật mình tỉnh dậy, tim đập loạn, mồ hôi thấm ướt áo.
Lan cũng chẳng khá hơn. Một hôm, sau ca làm, cô bất cẩn bị lưỡi dao cắt vải cứa vào tay, máu chảy đỏ thẫm. Đồng nghiệp vội băng lại, nhưng cơn đau khiến cô không kìm được mà bật khóc. Không chỉ vì vết thương, mà vì cô thấy mình quá nhỏ bé, quá cô đơn giữa cuộc đời này.
Đêm đó, Lan nằm co ro, bàn tay đau nhói, nước mắt thấm ướt gối. Trong cơn nức nở, cô khẽ gọi tên:
– Khôi… Em nhớ anh lắm.
Thời gian trôi qua chậm chạp. Những ngày không em với Khôi là chuỗi ngày u ám, còn với Lan là hành trình mệt mỏi của sự tự dằn vặt. Nhưng chính trong nỗi đau ấy, cả hai càng hiểu rõ: tình yêu họ dành cho nhau sâu sắc đến nhường nào.
Với Khôi, Lan không chỉ là một người con gái anh yêu, mà còn là ánh sáng duy nhất thắp lên trong cuộc đời đầy tính toán và ràng buộc này. Với Lan, Khôi không chỉ là người đàn ông cô thương, mà còn là chỗ dựa, là ước mơ, là niềm tin.
Xa cách không giết chết tình yêu. Ngược lại, nó biến tình yêu thành vết thương luôn rỉ máu, để rồi một ngày nào đó, chỉ cần chạm lại, sẽ bùng lên dữ dội hơn bao giờ hết.
Ở cuối chương, bầu trời thành phố đêm lại lên đèn, còn Lan thì ngồi bên cửa sổ căn phòng trọ nơi xa, cùng ngước nhìn những ánh sao lấp lánh. Họ ở hai nơi khác nhau, nhưng trái tim lại cùng chung một nhịp đập – chờ ngày tái ngộ.